Vụ Án Của Người Đánh Cá - Chương 2
Chương 2: Bao Chửng Nhập Cuộc
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên khỏi mặt biển, Bao Chửng và Công Tôn Sách đã sẵn sàng để bắt đầu cuộc điều tra. Không khí trong làng chài vẫn u ám, mọi người vẫn chưa thể vượt qua cú sốc về cái chết của Lý Văn.
“Đại nhân, chúng ta nên bắt đầu từ đâu?” Công Tôn Sách hỏi, ánh mắt đầy suy tư.
Bao Chửng nhìn xung quanh, ánh mắt sắc bén như đang tìm kiếm điều gì đó. “Trước tiên, ta muốn gặp những người đã đi biển cùng Lý Văn trong chuyến đi cuối cùng của ông ta. Họ có thể biết điều gì đó mà chúng ta chưa biết.”
Công Tôn Sách gật đầu, rồi ra lệnh cho lính hộ vệ dẫn những ngư dân liên quan đến trước mặt Bao Chửng. Họ được mời vào một căn nhà nhỏ cạnh biển, nơi Bao Chửng và Công Tôn Sách đã chuẩn bị sẵn sàng để thẩm vấn.
Ba người đàn ông bước vào, vẻ mặt lo lắng. Họ cúi đầu chào Bao Chửng, rồi ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, tỏ rõ sự căng thẳng.
“Các người là ai, và đã làm gì trong chuyến đi cuối cùng với Lý Văn?” Bao Chửng hỏi, giọng ông trầm tĩnh nhưng đầy uy lực.
Người đầu tiên, một người đàn ông trung niên có tên Trần Hưng, lên tiếng trước. “Thưa đại nhân, tôi là Trần Hưng, bạn thân của Lý Văn. Chúng tôi cùng với hai người này, Phạm Cường và Nguyễn Hữu, đã đi biển hôm đó. Chúng tôi đã kéo lưới ở vùng nước sâu hơn mọi khi vì nghe đồn có nhiều cá lớn. Nhưng…”
Bao Chửng nghiêng đầu, ánh mắt dò xét. “Nhưng gì?”
Trần Hưng nuốt khan, ánh mắt thoáng hiện lên sự sợ hãi. “Chúng tôi kéo lên một cái lưới đầy cá, nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, chúng tôi phát hiện một vật gì đó kỳ lạ trong lưới. Đó là một chiếc rương nhỏ, rất cũ kỹ, như thể đã bị chìm dưới biển hàng trăm năm.”
“Chiếc rương ấy trông như thế nào?” Công Tôn Sách hỏi, giọng điềm đạm.
Phạm Cường, một người đàn ông có dáng vẻ mạnh mẽ, lên tiếng. “Nó bằng gỗ, nhưng gỗ đã bị mục nát phần nào. Trên rương có khắc những ký tự kỳ lạ mà chúng tôi chưa từng thấy. Lý Văn là người đầu tiên chạm vào nó. Ngay khi ông ta mở rương, gió bỗng nổi lên dữ dội và… một bóng đen khổng lồ xuất hiện dưới nước.”
Nguyễn Hữu, người còn lại, chen vào. “Phải, bóng đen ấy lớn lắm, như thể có một con quái vật từ dưới đáy biển trồi lên. Chúng tôi hoảng loạn, cố gắng ném chiếc rương xuống biển, nhưng Lý Văn đã giữ chặt nó. Ông ta muốn xem trong đó có gì, nhưng ngay sau đó, biển bắt đầu dậy sóng, và chúng tôi không thể kiểm soát nổi con thuyền.”
Bao Chửng im lặng lắng nghe, đôi mắt ông không rời khỏi ba người đàn ông trước mặt. “Sau đó chuyện gì xảy ra?”
Trần Hưng thở dài nặng nề. “Chúng tôi đã cố gắng trở về bờ, nhưng Lý Văn… ông ta bị cuốn vào một cơn sóng lớn và mất tích trong chốc lát. Khi chúng tôi tìm thấy ông ấy, Lý Văn đã nằm bất động trên thuyền, đôi mắt mở to với vẻ sợ hãi.”
“Vậy chiếc rương đâu?” Công Tôn Sách hỏi, đôi mắt ông ánh lên sự tò mò.
Phạm Cường và Nguyễn Hữu nhìn nhau, rồi cúi đầu xuống. Trần Hưng đáp, giọng run rẩy. “Chúng tôi đã quăng nó xuống biển, ngay sau khi Lý Văn mất tích. Chúng tôi sợ hãi… nghĩ rằng nó là nguồn cơn của tất cả những điều kỳ lạ này.”
Bao Chửng đứng dậy, ánh mắt ông nhìn xa xăm ra biển cả. “Các ngươi sợ chiếc rương, nhưng sợ hơn cả là sự thật có thể ẩn giấu bên trong nó. Ta sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra lý do thật sự khiến Lý Văn chết.”
Ông quay lại nhìn Trần Hưng, Phạm Cường và Nguyễn Hữu, giọng nghiêm nghị. “Tất cả các ngươi sẽ bị giữ lại trong làng cho đến khi vụ án này được làm sáng tỏ. Không ai được rời đi đâu. Lính hộ vệ, hãy đảm bảo điều này.”
“Vâng, thưa đại nhân!” Lính hộ vệ đồng thanh đáp lời.
Khi những người đàn ông bị dẫn đi, Công Tôn Sách nhìn Bao Chửng, giọng đầy suy nghĩ. “Đại nhân, có vẻ như vụ án này không chỉ đơn giản là một vụ giết người thông thường. Có lẽ chúng ta cần phải đi sâu hơn vào những gì đã xảy ra dưới biển hôm đó.”
Bao Chửng gật đầu. “Ta cũng nghĩ vậy. Chúng ta cần xem xét thêm về truyền thuyết mà những ngư dân đã nhắc tới. Và cả sự tồn tại của chiếc rương ấy nữa. Có lẽ đó chính là chìa khóa để giải mã vụ án này.”
Buổi sáng bắt đầu với những cơn gió nhẹ thổi từ biển vào, mang theo hơi lạnh của đại dương. Bao Chửng biết rằng ông và Công Tôn Sách còn rất nhiều việc phải làm. Những bí ẩn của biển cả vẫn chưa được tiết lộ, và cuộc điều tra chỉ mới bắt đầu.
“Hãy chuẩn bị, Công Tôn Sách,” Bao Chửng nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ khám phá sự thật, cho dù nó có nằm sâu dưới đáy biển.”
Công Tôn Sách cúi đầu chào, rồi cùng Bao Chửng bước ra khỏi căn nhà, tiếp tục cuộc điều tra của họ trong làng chài nhỏ đầy bí ẩn này. Những làn sóng biển không ngừng vỗ vào bờ, như đang thì thầm kể về những bí mật mà nó đang giữ kín.