Vụ Án Của Người Đánh Cá - Chương 3
Chương 3: Manh Mối Đầu Tiên
Buổi sáng tiếp tục trôi qua, mặt trời dần leo lên cao trên bầu trời, chiếu những tia nắng rực rỡ xuống làng chài. Tuy nhiên, không khí ở đây vẫn nặng nề, mọi người không ngừng bàn tán về cái chết kỳ lạ của Lý Văn. Trong khi đó, Bao Chửng và Công Tôn Sách bắt đầu cuộc điều tra của mình với sự kiên định và cẩn trọng.
Công Tôn Sách cùng vài lính hộ vệ đi ra bờ biển nơi xác của Lý Văn được tìm thấy. Họ bắt đầu tìm kiếm thêm manh mối xung quanh khu vực đó. Sóng biển vẫn vỗ nhẹ vào bờ, nhưng không khí như có điều gì đó bất thường, lạnh lẽo và đầy rợn người.
Công Tôn Sách ngồi xuống, mắt chăm chú nhìn vào vết cát nơi Lý Văn được phát hiện. Ông tìm thấy một vài dấu vết nhỏ, như những dấu chân mờ nhạt, nhưng lại không phải của một người đi bộ. Những dấu vết này có hình thù kỳ lạ, giống như những vết lướt nhẹ trên cát, rồi biến mất khi tiến gần hơn về phía biển.
“Đại nhân,” một lính hộ vệ gọi, “chúng tôi tìm thấy thứ này.”
Công Tôn Sách quay lại, thấy người lính đang cầm trên tay một sợi dây thừng đã bị cắt đứt. Sợi dây trông cũ kỹ, có những vết sờn, nhưng điều làm ông chú ý là nó bị cắt một cách rất sắc nét.
“Sợi dây này có thể là của thuyền Lý Văn,” Công Tôn Sách nhận xét, đôi mắt ông lướt qua từng sợi nhỏ của dây. “Nhưng lạ là nó bị cắt rất ngọt, không giống như do sự mài mòn tự nhiên.”
“Có thể là ai đó đã cố tình làm điều này,” người lính suy đoán.
“Cũng có khả năng,” Công Tôn Sách gật đầu, rồi ra lệnh cho người lính mang sợi dây về trình Bao Chửng.
Trong khi đó, Bao Chửng đang hỏi chuyện những người già trong làng về những truyền thuyết liên quan đến biển cả và chiếc rương mà những ngư dân đã nhắc đến. Ông Hàn, một ngư dân già đã sống ở đây từ khi còn nhỏ, là người duy nhất có thể kể lại những câu chuyện từ thời xa xưa.
“Bao đại nhân, tôi đã nghe kể từ cha tôi rằng, vùng biển này từng là nơi có một kho báu lớn bị chôn giấu dưới đáy biển,” ông Hàn nói, giọng khàn khàn và run rẩy. “Kho báu ấy thuộc về một vị vua nào đó từ hàng trăm năm trước. Nhưng không ai biết chính xác vị trí, chỉ có những lời đồn đại rằng nơi đó bị nguyền rủa. Bất kỳ ai cố gắng lấy đi kho báu sẽ phải chịu sự trừng phạt của biển cả.”
Bao Chửng trầm ngâm, đôi mắt sáng lên suy nghĩ. “Có phải ông nghĩ rằng chiếc rương mà Lý Văn và những người kia tìm thấy là một phần của kho báu ấy?”
Ông Hàn gật đầu. “Rất có thể, thưa đại nhân. Nhưng những điều này chỉ là truyền thuyết, chưa ai thực sự chứng kiến hoặc tìm thấy kho báu đó.”
Lúc này, Công Tôn Sách trở lại cùng với sợi dây thừng. Ông trình bày những gì mình đã tìm thấy và đưa sợi dây cho Bao Chửng xem. Bao Chửng cầm lấy sợi dây, tay ông nhẹ nhàng vuốt qua vết cắt, ánh mắt ông trầm ngâm.
“Vết cắt này quá sắc, rõ ràng là do một lưỡi dao sắc bén gây ra,” Bao Chửng nhận định. “Có thể ai đó đã cố ý cắt đứt dây thừng để gây ra tai nạn. Nhưng tại sao? Và ai lại muốn làm điều này?”
Công Tôn Sách nhìn Bao Chửng, đôi mắt ông lóe lên một ý nghĩ. “Có lẽ chúng ta nên kiểm tra thuyền của Lý Văn. Nếu có dấu vết gì khác lạ, nó sẽ cho chúng ta manh mối về người đã làm điều này.”
Bao Chửng gật đầu. “Đúng vậy, hãy đi kiểm tra ngay. Chúng ta cần tìm ra ai đã đứng sau vụ việc này, trước khi có thêm ai đó bị hại.”
Chiếc thuyền của Lý Văn được kéo lên bờ, đặt ở một góc vắng vẻ của làng chài. Bao Chửng và Công Tôn Sách bước lên thuyền, bắt đầu kiểm tra từng ngóc ngách. Chiếc thuyền có vẻ cũ kỹ nhưng được bảo dưỡng cẩn thận, không có dấu hiệu gì bất thường ngoại trừ một vài vết trầy xước nhỏ gần mũi thuyền.
“Kỳ lạ, không có dấu hiệu của một cuộc đấu tranh hay bạo lực,” Công Tôn Sách nhận xét. “Nhưng nhìn này, đại nhân.”
Ông chỉ vào một vết lõm trên thân thuyền, nơi có một vệt đen lạ lẫm. Vết đen này dường như là dầu hoặc một chất lỏng đặc sệt nào đó, không phải thứ thường thấy trên một chiếc thuyền đánh cá.
Bao Chửng nghiêng người, cúi xuống quan sát kỹ vết đen. Ông chạm nhẹ vào nó, rồi nhấc ngón tay lên để xem xét. “Chất lỏng này không phải là dầu cá, cũng không phải dầu thuyền. Nó có mùi lạ, như một loại khoáng sản nào đó… hoặc có thể là một loại dầu đặc biệt.”
“Có thể đây là dấu vết từ chiếc rương mà họ đã tìm thấy,” Công Tôn Sách suy đoán. “Nhưng chúng ta cần kiểm tra thêm để xác nhận.”
Bao Chửng đứng thẳng dậy, đôi mắt ông sáng lên một ánh nhìn quyết đoán. “Có thể chiếc rương chứa thứ gì đó nguy hiểm. Chúng ta cần tìm hiểu thêm về nguồn gốc của chiếc rương, và nếu có thể, phải tìm lại nó. Đồng thời, hãy hỏi thêm về những người có thể có động cơ làm hại Lý Văn. Có ai trong làng này ghen ghét ông ta không?”
“Vâng, thưa đại nhân,” Công Tôn Sách đáp lời. “Tôi sẽ bắt đầu điều tra từ những người gần gũi nhất với ông ấy.”
Bao Chửng gật đầu, nhìn ra xa xăm về phía biển cả. Sóng vẫn không ngừng vỗ vào bờ, nhưng trong lòng ông biết rằng sự thật đang dần hiện ra. Những manh mối đầu tiên đã xuất hiện, và cuộc điều tra của họ đang đi đúng hướng. Tuy nhiên, ông cũng cảm nhận được rằng vụ án này sẽ không dễ dàng, và những điều bí ẩn phía trước có thể còn nguy hiểm hơn cả những gì họ tưởng tượng.
“Chúng ta phải cẩn trọng, Công Tôn Sách,” Bao Chửng nói, giọng trầm ngâm. “Có lẽ sự thật còn nằm sâu dưới những lớp sóng kia, nhưng ta tin rằng với sự kiên trì, chúng ta sẽ tìm ra nó.”
Gió biển thổi qua, mang theo hơi lạnh của đại dương, như đang cảnh báo về những nguy hiểm tiềm ẩn mà họ sắp đối mặt. Nhưng Bao Chửng và Công Tôn Sách đều đã sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì, bởi vì công lý là mục tiêu cuối cùng mà họ luôn theo đuổi.