Vụ Án Của Người Đánh Cá - Chương 4
Chương 4: Lời Nguyền Biển Cả
Đêm buông xuống làng chài, màn đêm bao trùm lấy mọi thứ, chỉ còn tiếng sóng biển vỗ rì rào như những tiếng thì thầm đầy bí ẩn. Trong căn nhà nhỏ của Lý Văn, Bao Chửng và Công Tôn Sách ngồi lặng lẽ, cùng suy nghĩ về những gì họ đã phát hiện ra trong ngày. Cả hai đều cảm nhận được có điều gì đó không ổn, một sự nguy hiểm tiềm tàng đang ẩn giấu trong bóng tối.
“Đại nhân,” Công Tôn Sách lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Chúng ta đã có một số manh mối, nhưng vẫn chưa thể kết luận được điều gì cụ thể. Những dấu vết trên thuyền và chiếc rương bí ẩn… dường như tất cả đều chỉ ra rằng cái chết của Lý Văn không phải là một tai nạn.”
Bao Chửng gật đầu, đôi mắt ông vẫn không rời khỏi cửa sổ, nơi những cơn sóng đen ngòm liên tục ập vào bờ. “Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng ta cần thêm thời gian để xâu chuỗi tất cả lại với nhau. Có lẽ sáng mai, chúng ta nên gặp lại những ngư dân đã đi biển cùng Lý Văn. Họ vẫn còn giấu điều gì đó.”
Ngay lúc đó, một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Cả hai người quay lại, thấy một cậu bé khoảng 12 tuổi, run rẩy đứng trước cửa. Cậu bé là con trai của Lý Văn, tên là Lý Hạo.
“Bao đại nhân… Công Tôn tiên sinh…” Lý Hạo nói bằng giọng ngập ngừng. “Có điều này… cháu nghĩ các ngài cần biết.”
Bao Chửng đứng dậy, bước tới gần cậu bé. “Cháu cứ nói đi, đừng sợ.”
Lý Hạo nhìn xuống đất, rồi ngước lên với đôi mắt đầy nước. “Trước khi cha cháu đi biển, cha có nói với cháu rằng nếu có chuyện gì xảy ra, cháu phải nói với Bao đại nhân rằng… chiếc rương mà cha cháu tìm thấy không phải là một kho báu… mà là một thứ gì đó rất nguy hiểm. Cha cháu nói nó có thể đã bị yểm lời nguyền từ rất lâu, và không ai được phép mở nó.”
Công Tôn Sách trao đổi ánh nhìn với Bao Chửng. “Lời nguyền?” Ông hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
“Vâng,” Lý Hạo tiếp tục, “cha cháu nói có một lần khi cha còn trẻ, ông đã nghe kể về một truyền thuyết cổ xưa. Nó nói về một chiếc rương chứa đựng một bí mật đáng sợ, bị chôn vùi dưới biển để không ai có thể chạm tới. Nếu ai đó mở nó ra, họ sẽ phải chịu một số phận bi thảm.”
Bao Chửng ngồi xuống, đặt tay lên vai cậu bé. “Cháu đã làm đúng khi nói với ta điều này, Hạo. Cháu có biết gì thêm về truyền thuyết đó không?”
Lý Hạo lắc đầu, nước mắt rơi xuống má. “Không, thưa đại nhân. Cha chỉ nói thế và dặn cháu phải cẩn thận.”
“Được rồi, cháu về nghỉ ngơi đi,” Bao Chửng dịu dàng nói. “Chúng ta sẽ tiếp tục điều tra chuyện này. Đừng lo lắng quá.”
Sau khi Lý Hạo rời đi, Công Tôn Sách nhìn Bao Chửng với vẻ lo lắng. “Đại nhân, có thể thật sự có một lời nguyền liên quan đến chiếc rương đó không? Nếu đúng như vậy, chúng ta đang đối mặt với điều gì đó ngoài sức tưởng tượng.”
Bao Chửng nhíu mày, suy nghĩ sâu sắc. “Có thể là một lời nguyền, hoặc có thể là một âm mưu được che đậy dưới vỏ bọc của truyền thuyết. Ta không tin vào những thứ siêu nhiên, nhưng ta tin rằng có ai đó đã lợi dụng niềm tin của những người khác để thực hiện một kế hoạch đen tối.”
“Vậy bước tiếp theo là gì, thưa đại nhân?” Công Tôn Sách hỏi.
“Ta muốn gặp lại những ngư dân kia vào sáng mai,” Bao Chửng trả lời, đôi mắt ông ánh lên sự kiên định. “Ta tin rằng có người trong số họ biết rõ hơn những gì họ đã kể với chúng ta. Và ta sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật về chiếc rương và cái chết của Lý Văn.”
Sáng hôm sau, Bao Chửng và Công Tôn Sách đến gặp ba ngư dân đã đi biển cùng Lý Văn. Họ đã được lệnh phải ở lại trong làng cho đến khi vụ án được giải quyết. Bao Chửng nhìn thẳng vào mắt từng người một, cảm nhận sự lo lắng và căng thẳng trong từng ánh nhìn.
“Ta sẽ hỏi lại các ngươi một lần nữa,” Bao Chửng bắt đầu, giọng ông bình tĩnh nhưng đầy uy quyền. “Các ngươi có thật sự đã kể hết những gì đã xảy ra không? Ta muốn biết tất cả, không giấu diếm gì.”
Trần Hưng, người có vẻ là kẻ cầm đầu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng đôi mắt ông ta lộ rõ sự căng thẳng. “Thưa đại nhân, chúng tôi đã kể hết rồi. Chúng tôi tìm thấy chiếc rương, rồi sau đó…”
“Còn về lời nguyền mà các ngươi nghe nói?” Bao Chửng ngắt lời, ánh mắt ông lạnh lùng. “Ta biết các ngươi đã biết về truyền thuyết đó. Đừng cố che giấu điều gì nữa.”
Phạm Cường, người đàn ông mạnh mẽ, nhìn Trần Hưng, rồi cúi đầu xuống. “Thưa đại nhân, chúng tôi đã nghe về truyền thuyết đó. Nhưng chúng tôi không tin vào nó. Chúng tôi chỉ muốn thử vận may, nghĩ rằng có thể tìm thấy kho báu. Không ai trong chúng tôi nghĩ rằng nó sẽ dẫn đến cái chết của Lý Văn.”
Nguyễn Hữu, người đàn ông trẻ tuổi nhất trong nhóm, lên tiếng. “Thật sự thì, thưa đại nhân, sau khi Lý Văn mở chiếc rương và thấy bóng đen xuất hiện, chúng tôi đã hoảng loạn. Nhưng trước đó… trước khi Lý Văn chạm vào chiếc rương, ông ta có nói rằng ông cảm thấy như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm từ dưới biển, như thể nó đang bảo vệ chiếc rương.”
Bao Chửng quan sát kỹ từng biểu cảm trên gương mặt ba ngư dân. “Và các ngươi quyết định ném chiếc rương xuống biển vì sợ hãi rằng nó bị nguyền rủa, đúng không?”
Trần Hưng gật đầu, giọng ông ta run run. “Phải, thưa đại nhân. Chúng tôi sợ rằng nếu giữ nó lại, chúng tôi cũng sẽ bị nguyền rủa.”
Bao Chửng nhắm mắt lại một lúc, suy nghĩ. Rõ ràng là họ sợ hãi, nhưng vẫn có điều gì đó không rõ ràng. Chiếc rương có thực sự bị nguyền rủa, hay chỉ là một vật dụng bình thường được lợi dụng để che giấu một tội ác?
“Được rồi,” Bao Chửng mở mắt, giọng ông trầm ngâm. “Các ngươi sẽ vẫn phải ở lại trong làng cho đến khi ta làm rõ mọi chuyện. Nếu có gì thêm cần nhớ lại, hãy đến báo cho ta ngay lập tức.”
Ba ngư dân cúi đầu, rồi rời khỏi căn phòng với một nỗi lo lắng hiện rõ trong từng bước đi. Bao Chửng quay lại nhìn Công Tôn Sách, cả hai đều cảm nhận được rằng vụ án này còn nhiều điều hơn họ tưởng.
“Có lẽ chiếc rương là đầu mối chính,” Công Tôn Sách nói. “Chúng ta cần phải tìm lại nó nếu muốn biết được sự thật.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt ông nghiêm nghị. “Ta sẽ cho người tìm kiếm chiếc rương dưới đáy biển. Nếu nó vẫn còn ở đó, ta tin rằng chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”
Những cơn sóng biển ngoài kia vẫn không ngừng vỗ vào bờ, như đang kể về những bí mật sâu thẳm mà nó đang giữ. Và trong lòng Bao Chửng, một quyết tâm mạnh mẽ đang hình thành. Ông biết rằng để giải quyết vụ án này, họ phải đối mặt với những nguy hiểm có thể đến từ biển cả, và có lẽ cả từ những con người đang che giấu điều gì đó trong bóng tối.