Vụ Án Của Người Đánh Cá - Chương 5
Chương 5: Những Kẻ Bị Nguyền Rủa
Bao Chửng và Công Tôn Sách không lãng phí thời gian. Ngay sáng hôm sau, họ tập hợp một nhóm ngư dân dày dặn kinh nghiệm và quyết định thực hiện cuộc tìm kiếm dưới biển để tìm lại chiếc rương bí ẩn. Trước khi họ khởi hành, Bao Chửng đứng trước mặt nhóm ngư dân, ánh mắt ông ánh lên sự kiên quyết.
“Ta biết các ngươi lo sợ về truyền thuyết liên quan đến chiếc rương,” Bao Chửng nói, giọng ông trầm ấm nhưng cương nghị. “Nhưng chúng ta không thể để nỗi sợ hãi chi phối hành động của mình. Sự thật về cái chết của Lý Văn đang nằm dưới đáy biển kia, và chúng ta cần phải đối mặt với nó.”
Những ngư dân đứng trước Bao Chửng, ánh mắt họ pha trộn giữa sự kính trọng và lo lắng. Trần Hưng, Phạm Cường, và Nguyễn Hữu cũng có mặt trong nhóm, bởi họ là những người cuối cùng nhìn thấy chiếc rương. Dù vẫn còn sợ hãi, họ biết rằng họ phải cùng Bao Chửng tìm lại sự thật.
“Chúng tôi sẽ giúp đại nhân,” Trần Hưng nói, giọng run run. “Dù có phải đối mặt với điều gì dưới đó, chúng tôi cũng sẽ không trốn tránh.”
Công Tôn Sách đưa mắt nhìn từng người một, rồi ra hiệu cho họ chuẩn bị lên thuyền. “Chúng ta sẽ ra khơi ngay lập tức. Hãy chuẩn bị tinh thần và đừng để bất cứ điều gì làm mình mất bình tĩnh.”
Con thuyền lớn chở Bao Chửng, Công Tôn Sách, và nhóm ngư dân từ từ rời bến, tiến ra vùng biển sâu nơi chiếc rương bị ném xuống. Sóng biển vỗ mạnh hơn khi thuyền rời xa bờ, như thể đại dương đang chuẩn bị thử thách họ. Trời hôm nay âm u, mây đen dần kéo đến, làm cho không khí trên thuyền càng thêm nặng nề.
Khi thuyền đến vùng nước sâu, Bao Chửng ra hiệu cho các ngư dân dừng lại. Ông nhìn quanh, rồi chỉ tay về phía trước, nơi mà Trần Hưng đã mô tả là nơi chiếc rương bị ném xuống.
“Bắt đầu tìm kiếm tại đây,” Bao Chửng ra lệnh. “Chúng ta phải tìm ra chiếc rương, dù có phải mất bao lâu đi nữa.”
Những ngư dân buộc những sợi dây thừng vào người và bắt đầu lặn xuống nước. Dù không ai nói ra, nhưng tất cả đều cảm nhận được sự căng thẳng và nỗi sợ hãi dần bao trùm. Công Tôn Sách ở trên thuyền, theo dõi chặt chẽ từng động tác của họ, sẵn sàng hỗ trợ khi cần thiết.
Sau một hồi lâu tìm kiếm dưới nước, một trong những ngư dân nổi lên mặt nước, hét lớn: “Tôi tìm thấy rồi! Chiếc rương ở ngay dưới đây!”
Bao Chửng và Công Tôn Sách ngay lập tức tập trung lại. Các ngư dân hợp lực kéo chiếc rương lên khỏi mặt nước. Khi nó được nhấc lên khỏi biển, tất cả mọi người trên thuyền đều im lặng, chăm chú nhìn vào chiếc rương.
Chiếc rương nhỏ, bám đầy rong rêu và vỏ sò, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Trên bề mặt rương, những ký tự cổ xưa và những hình khắc lạ lùng hiện rõ, làm tăng thêm vẻ bí ẩn. Công Tôn Sách bước tới, chạm vào chiếc rương với sự cẩn trọng.
“Đại nhân,” ông nói, mắt nhìn vào những ký tự kỳ lạ, “những ký tự này không giống bất kỳ thứ gì tôi từng thấy. Chúng có thể là một dạng ngôn ngữ cổ, có lẽ từ một nền văn minh đã mất.”
Bao Chửng nhíu mày, cảm nhận được rằng chiếc rương này đang chứa đựng một bí mật lớn hơn những gì họ tưởng. “Hãy mở nó ra,” ông ra lệnh, giọng ông không giấu được sự căng thẳng.
Các ngư dân lo lắng nhìn nhau, nhưng cuối cùng Trần Hưng, người đã từng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng khi Lý Văn mở rương lần đầu, tiến tới. Với đôi tay run rẩy, ông từ từ mở nắp rương. Mọi người trên thuyền nín thở, chờ đợi điều gì sẽ xảy ra.
Khi nắp rương mở ra, bên trong là một mảnh vải cũ kỹ, được quấn kỹ càng. Công Tôn Sách cẩn thận mở mảnh vải, và bên trong hiện ra một chiếc bình bằng đất nung, nhỏ gọn, với một chiếc nắp kín. Trên bề mặt chiếc bình cũng có những ký tự lạ tương tự như trên rương.
“Đây có thể là vật chứa bí mật của chiếc rương,” Công Tôn Sách nói, đôi mắt ông ánh lên sự tò mò. “Nhưng chúng ta cần cẩn trọng.”
Bao Chửng gật đầu. “Đừng mở nó vội. Hãy mang chiếc bình về đất liền, chúng ta sẽ kiểm tra kỹ lưỡng hơn tại đó.”
Khi thuyền trở lại bờ, mặt trời đã lặn, nhưng không khí căng thẳng vẫn bao trùm lên làng chài. Chiếc rương và chiếc bình được đặt trong một căn phòng kín, dưới sự canh giữ của lính hộ vệ. Bao Chửng và Công Tôn Sách ngồi trước chiếc rương, ánh sáng từ ngọn đèn dầu hắt lên những nét mặt đầy suy tư của họ.
“Đại nhân,” Công Tôn Sách lên tiếng, “tôi nghĩ rằng chiếc bình này chứa đựng điều gì đó vô cùng quan trọng. Có lẽ nó là lời giải đáp cho cái chết của Lý Văn.”
“Có thể là vậy,” Bao Chửng trầm ngâm. “Nhưng ta không thể loại trừ khả năng rằng nó đã bị lợi dụng để che giấu một tội ác. Chúng ta cần tìm hiểu nguồn gốc của chiếc rương và chiếc bình này. Có lẽ trong chúng chứa đựng manh mối quan trọng dẫn đến sự thật.”
Công Tôn Sách gật đầu, rồi nhìn Bao Chửng với ánh mắt đầy kiên quyết. “Vậy thì ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu với việc giải mã những ký tự này. Nếu có điều gì ẩn giấu trong chúng, chúng ta sẽ tìm ra.”
Bao Chửng gật đầu. “Phải. Chúng ta phải giải quyết vụ án này một cách triệt để, để không còn ai trong làng chài phải sống trong lo sợ. Cho dù sự thật có là gì, chúng ta cũng sẽ đối mặt với nó.”
Đêm đó, cả hai không ngủ. Những cơn sóng biển vẫn vỗ về bờ cát, nhưng trong lòng họ, một cơn bão khác đang hình thành. Sự thật đang dần lộ diện, và họ biết rằng chỉ có kiên trì và quyết tâm mới giúp họ vượt qua được những thử thách đang chờ đợi phía trước.