Vụ Án Của Người Đánh Cá - Chương 6
Chương 6: Kẻ Thủ Ác Thật Sự
Sáng hôm sau, ánh bình minh nhạt nhòa le lói trên biển cả. Không khí trong làng chài vẫn căng thẳng, và mọi người tụ tập gần căn nhà nơi Bao Chửng và Công Tôn Sách đang nghiên cứu chiếc rương và chiếc bình bí ẩn. Đối với họ, việc khám phá bí mật của những vật này có thể giúp giải thoát họ khỏi nỗi sợ hãi dai dẳng.
Bao Chửng và Công Tôn Sách ngồi bên chiếc bàn gỗ, trên đó là chiếc bình đất nung đã được lau sạch lớp rong rêu. Những ký tự cổ trên bình vẫn tỏa ra một vẻ kỳ bí không thể giải thích. Công Tôn Sách, với sự kiên nhẫn của một học giả, cẩn thận kiểm tra từng ký tự, cố gắng tìm hiểu ý nghĩa của chúng.
“Đại nhân,” Công Tôn Sách nói, giọng đầy nghiêm túc, “những ký tự này dường như thuộc về một ngôn ngữ cổ mà rất ít người biết đến. Tuy nhiên, tôi đã nhận ra một số ký hiệu tương tự trong các tài liệu cổ mà tôi từng nghiên cứu. Chúng có thể liên quan đến một nghi thức nào đó, có thể là một loại phong ấn.”
Bao Chửng gật đầu, trầm ngâm. “Phong ấn? Vậy có thể trong chiếc bình này chứa đựng thứ gì đó mà người xưa muốn giữ kín, không để nó thoát ra ngoài?”
“Đúng vậy,” Công Tôn Sách đáp, đôi mắt ông ánh lên sự lo ngại. “Nhưng điều khiến tôi băn khoăn là tại sao lại có người cố ý mở nó ra? Có lẽ ai đó trong làng đã biết về chiếc rương và chiếc bình từ trước, và họ đã cố tình lợi dụng nó để che giấu một âm mưu đen tối.”
Bao Chửng ngồi lặng lẽ suy nghĩ, rồi ông đột ngột đứng dậy. “Ta cần gặp lại Trần Hưng, Phạm Cường và Nguyễn Hữu. Ta có cảm giác rằng họ vẫn chưa nói hết sự thật.”
Ba ngư dân được triệu tập đến gặp Bao Chửng. Họ bước vào căn phòng với vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Bao Chửng đứng trước họ, ánh mắt ông sắc bén, chiếu thẳng vào từng người một.
“Ta sẽ hỏi lại một lần nữa,” Bao Chửng bắt đầu, giọng ông trầm nhưng đầy uy lực. “Có phải các ngươi đã biết về truyền thuyết liên quan đến chiếc rương này từ trước khi tìm thấy nó? Và tại sao các ngươi lại quyết định mở nó ra, mặc dù biết rằng nó có thể nguy hiểm?”
Trần Hưng liếc nhìn Phạm Cường và Nguyễn Hữu, rồi nuốt khan, trả lời. “Thưa đại nhân, chúng tôi biết về truyền thuyết từ lâu. Nhưng chúng tôi không tin vào những điều đó. Khi tìm thấy chiếc rương, chúng tôi nghĩ rằng đó chỉ là một vật cũ kỹ, có thể chứa đựng kho báu. Lý Văn là người duy nhất muốn mở nó, và chúng tôi đã không ngăn cản.”
“Các ngươi có nghĩ rằng ai đó đã lợi dụng truyền thuyết này để che giấu một âm mưu khác không?” Bao Chửng hỏi, ánh mắt không rời khỏi Trần Hưng.
Cả ba người im lặng, ánh mắt đầy lo lắng. Cuối cùng, Nguyễn Hữu, người trẻ tuổi nhất trong nhóm, lên tiếng. “Thưa đại nhân, có một điều mà chúng tôi đã không dám nói. Sau khi Lý Văn chết, Trần Hưng đã bắt đầu nói với chúng tôi rằng chúng ta phải giữ kín mọi chuyện, không được để ai biết về chiếc rương và chiếc bình.”
Bao Chửng quay sang Trần Hưng, đôi mắt ông trở nên sắc lạnh. “Tại sao ngươi lại muốn che giấu chuyện này, Trần Hưng?”
Trần Hưng lúng túng, đôi mắt ông lộ rõ sự sợ hãi. “Tôi… tôi chỉ nghĩ rằng nếu mọi người biết về chiếc rương, thì sẽ gây ra hỗn loạn trong làng. Tôi không muốn ai khác phải chịu nguy hiểm như Lý Văn.”
“Ngươi nói dối!” Công Tôn Sách đột ngột lên tiếng, giọng ông cương quyết. “Ngươi biết rất rõ rằng chiếc rương này không chỉ đơn thuần là một vật vô tri. Ngươi đã lợi dụng nỗi sợ hãi của mọi người để che đậy tội ác của mình.”
Bao Chửng tiến lại gần Trần Hưng, giọng ông lạnh lùng. “Nói sự thật, Trần Hưng. Ngươi đã làm gì Lý Văn?”
Trần Hưng run rẩy, cuối cùng ông ta không thể chịu nổi áp lực, quỳ xuống trước mặt Bao Chửng. “Thưa đại nhân, tôi… tôi không cố ý! Tôi chỉ muốn lấy chiếc rương để bán nó, nhưng Lý Văn đã phát hiện ra. Ông ấy muốn chia đôi, nhưng tôi không đồng ý. Chúng tôi đã cãi nhau trên thuyền, và trong lúc tức giận, tôi đã đẩy ông ấy xuống biển.”
Căn phòng trở nên im lặng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng thở dồn dập của Trần Hưng. Bao Chửng nhìn ông ta, ánh mắt đầy sự thất vọng.
“Ngươi đã cố tình đẩy Lý Văn xuống biển, sau đó lợi dụng truyền thuyết để khiến cái chết của ông ấy trở nên bí ẩn,” Bao Chửng nói, giọng ông lạnh như băng. “Ngươi nghĩ rằng mọi người sẽ tin vào lời nguyền và không điều tra sâu hơn. Nhưng ngươi đã sai lầm.”
Trần Hưng cúi đầu, nước mắt rơi xuống đất. “Tôi không thể ngờ rằng mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền từ chiếc rương…”
Bao Chửng đứng dậy, quay lưng lại với Trần Hưng. “Ngươi sẽ bị đưa về Khai Phong để chịu tội trước pháp luật. Cái giá cho tội ác của ngươi sẽ rất đắt. Còn chiếc bình này, chúng ta sẽ phải tìm cách mở nó ra an toàn để xác định điều gì thật sự ẩn chứa bên trong.”
Sau khi Trần Hưng bị bắt giữ, Bao Chửng và Công Tôn Sách cùng các lính hộ vệ quay trở lại căn phòng nơi chiếc bình đang được canh giữ. Công Tôn Sách nhìn vào chiếc bình, ánh mắt ông đầy lo âu.
“Đại nhân, mặc dù chúng ta đã tìm ra kẻ giết Lý Văn, nhưng bí ẩn của chiếc bình này vẫn chưa được giải đáp. Tôi lo rằng nó có thể chứa đựng một thứ gì đó nguy hiểm.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt ông cũng đầy sự trầm tư. “Chúng ta không thể để nó tiếp tục là một ẩn số. Nếu không giải mã được, nó có thể trở thành mối đe dọa cho làng chài này. Ta cần phải biết điều gì nằm bên trong.”
Công Tôn Sách cẩn thận mở nắp chiếc bình. Một luồng hơi mỏng thoát ra, mùi hương lạ lùng của những loại thảo mộc cổ xưa lan tỏa khắp phòng. Bên trong bình không phải là một vật nguy hiểm như họ lo ngại, mà là một cuộn giấy da cũ kỹ.
Bao Chửng và Công Tôn Sách chăm chú nhìn vào cuộn giấy. Công Tôn Sách cẩn thận mở ra, đọc những dòng chữ được viết bằng một ngôn ngữ cổ xưa. Đôi mắt ông sáng lên khi nhận ra điều gì đó.
“Đại nhân,” Công Tôn Sách nói, giọng ông đầy kinh ngạc, “đây là một loại bùa hộ mệnh, được dùng để bảo vệ người mang khỏi những linh hồn tà ác và nguyền rủa. Chiếc bình này không phải là mối đe dọa, mà là vật bảo vệ. Có lẽ tổ tiên của chúng ta đã tạo ra nó để giữ gìn bình yên cho những người sống trên biển.”
Bao Chửng im lặng trong giây lát, rồi ông khẽ thở dài. “Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã rõ ràng. Trần Hưng đã lợi dụng truyền thuyết để che đậy tội ác của mình. Nhưng chính những lời đồn thổi và sự sợ hãi đã khiến ông ta nghĩ rằng chiếc bình này là nguồn cơn của tất cả những rắc rối.”
Công Tôn Sách gật đầu. “Đúng vậy, đại nhân. Những thứ mà con người không hiểu rõ thường khiến họ sợ hãi, và đôi khi chính sự sợ hãi đó lại dẫn họ vào con đường tội lỗi.”
Bao Chửng quay lại nhìn Công Tôn Sách, ánh mắt ông đã trở nên bình thản hơn. “Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Bây giờ, hãy đưa chiếc bình này trở lại nơi nó thuộc về, và để những linh hồn được yên nghỉ.”
Công Tôn Sách cẩn thận đóng nắp chiếc bình lại. Bao Chửng nhìn ra biển, nơi những cơn sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ. Cuộc điều tra đã kết thúc, sự thật đã được phơi bày, và công lý đã được thực thi.
Nhưng đối với Bao Chửng, đây chỉ là một trong nhiều vụ án mà ông phải đối mặt. Ông biết rằng mỗi vụ án đều là một bài học, và chỉ có sự kiên trì, trí tuệ và lòng dũng cảm mới có thể giúp ông vượt qua mọi thử thách để bảo vệ công lý.
Cơn gió biển mát lành thổi qua, mang theo hơi thở của đại dương, như lời thì thầm an ủi. Những con sóng vỗ về bờ cát, như đang xóa tan đi mọi dấu vết của quá khứ. Và dưới ánh nắng ban mai, làng chài nhỏ bé này dần trở lại với sự yên bình vốn có.