Vụ Án Của Người Không Mặt - Chương 1
Chương 1: Nỗi kinh hoàng bắt đầu
Trong bóng đêm dày đặc của Khai Phong, con hẻm nhỏ trở nên âm u và đáng sợ hơn bao giờ hết. Tiếng gió thổi qua những tán lá cây làm cho cảnh vật xung quanh như đang cử động, tạo nên một bầu không khí lạnh lẽo. Một bóng người đang rón rén bước đi trong hẻm, không phát ra tiếng động nào, như thể hắn là một phần của bóng tối.
Thương gia Lưu Phúc là một người đàn ông giàu có và quyền lực trong thành Khai Phong. Ông vừa kết thúc một buổi tiệc xa hoa với các đối tác thương mại và đang trên đường về nhà. Nhưng lần này, ông chọn đi qua con hẻm nhỏ để tiết kiệm thời gian.
Bước chân của Lưu Phúc vang vọng trong đêm tối, mỗi tiếng bước chân như dội lại trong hẻm vắng. Nhưng đột nhiên, một âm thanh kỳ lạ vang lên phía sau ông.
“Phịch!”
Lưu Phúc giật mình quay lại, nhưng chỉ thấy bóng tối và một làn sương mờ đang cuốn theo gió. Ông cảm thấy rợn người, nhưng nhanh chóng gạt bỏ cảm giác đó và tiếp tục bước đi.
“Chắc là do ta mệt mỏi quá mà thôi,” Lưu Phúc tự nhủ, cố gắng trấn an bản thân.
Nhưng bước chân của ông ngày càng gấp gáp hơn, như thể có một linh cảm không lành đang kéo tới. Và rồi, từ bóng tối phía trước, một bóng đen mờ ảo xuất hiện, đứng sững trước mặt ông.
“Ngươi là ai?!” Lưu Phúc hét lên, nhưng giọng nói của ông bị nuốt chửng bởi sự im lặng của đêm.
Bóng đen không đáp lời, chỉ tiến gần về phía Lưu Phúc. Hắn mang trên mặt một chiếc mặt nạ trống rỗng, không có bất kỳ biểu cảm nào. Đôi mắt của hắn lấp lánh trong bóng tối, tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo.
Lưu Phúc lùi lại, nhưng hắn đã bị dồn vào góc tường của hẻm. Bàn tay của kẻ đeo mặt nạ chạm vào ngực ông, lạnh buốt như băng. Ông cảm nhận được một cơn đau dữ dội, nhói lên từ tim. Mắt ông mở lớn trong sự kinh hoàng, nhưng không thể thốt lên một lời nào.
Bóng đen rút tay lại, để lại Lưu Phúc gục xuống đất, mắt trợn trừng. Tiếng thở cuối cùng của ông hòa vào gió, rồi tan biến trong màn đêm tĩnh lặng.
Sáng hôm sau, Khai Phong chìm trong nỗi kinh hoàng khi xác của Lưu Phúc được phát hiện. Tin tức lan nhanh như lửa đốt, từ những kẻ buôn bán nhỏ đến quan lại trong triều đình đều bàn tán về cái chết kỳ bí của ông.
“Ngươi nghe gì chưa? Thương gia Lưu Phúc đã bị giết chết trong hẻm tối đêm qua!” Một người đàn ông trung niên nói với bạn mình khi họ đang uống trà bên lề đường.
“Phải, nhưng điều kỳ lạ là không ai nhìn thấy hung thủ. Không có một dấu vết nào để lại!” Người bạn trả lời, giọng thì thào đầy sợ hãi.
“Người không mặt,” một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy ám ảnh vang lên từ một góc quán trà, khiến mọi người im lặng.
“Ai cơ?” Một người khác hỏi, mắt mở to đầy tò mò.
“Hắn được gọi là ‘Người không mặt’, kẻ giết người trong bóng đêm mà không ai có thể nhìn thấy. Có thể hắn là một hồn ma, hoặc một kẻ có quyền năng siêu nhiên.” Người đàn ông với ánh mắt u tối nói, khiến cả quán trà rơi vào im lặng đáng sợ.
Trong khi đó, tại phủ Khai Phong, Bao Chửng – vị quan nổi tiếng vì sự công bằng và trí tuệ – đang đứng trước một bức tranh lớn treo trên tường, trầm ngâm suy nghĩ. Triển Chiêu, cận vệ trung thành của ông, bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Bao đại nhân, thi thể của Lưu Phúc đã được đưa về phủ. Các quan viên đều đang chờ lệnh của ngài.” Triển Chiêu nói, cúi người cung kính.
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi bức tranh.
“Triển Chiêu, vụ án này có gì đó không bình thường. Một thương gia giàu có bị giết trong một con hẻm, nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của hung thủ. Người dân đã bắt đầu đồn đại về ‘Người không mặt’.”
“Ngài có nghĩ đây là một vụ án siêu nhiên không?” Triển Chiêu hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
Bao Chửng quay lại, đôi mắt sắc bén của ông nhìn thẳng vào Triển Chiêu.
“Không, Triển Chiêu. Tôi không tin vào những điều huyền bí. Mọi thứ đều có lý do của nó. Chúng ta cần tìm ra kẻ đứng sau vụ án này, trước khi nỗi sợ hãi làm lung lay lòng tin của người dân vào pháp luật.”
Triển Chiêu gật đầu, trong lòng thầm cảm phục sự kiên định của Bao Chửng.
“Ngài có kế hoạch gì không, Bao đại nhân?”
“Trước tiên, chúng ta sẽ điều tra kỹ lưỡng hiện trường vụ án. Không có dấu vết nào để lại có thể là một dấu hiệu, chứ không phải là sự ngẫu nhiên. Hãy gọi Công Tôn tiên sinh, chúng ta cần kiểm tra kỹ lưỡng thi thể của Lưu Phúc để tìm hiểu nguyên nhân cái chết.”
“Rõ, thưa đại nhân,” Triển Chiêu đáp lời rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Bao Chửng đứng lặng trong giây lát, cảm nhận một nỗi bất an âm ỉ trong lòng. Ông biết rằng vụ án này sẽ không dễ dàng, nhưng ông cũng quyết tâm sẽ tìm ra sự thật, dù cho “Người không mặt” có đáng sợ đến đâu.
Câu chuyện tiếp tục với những tình tiết ngày càng phức tạp, khi Bao Chửng và Triển Chiêu đối mặt với những bí ẩn và nguy hiểm trong hành trình tìm kiếm kẻ giết người bí ẩn này.