Vụ Án Của Người Không Mặt - Chương 10
Chương 10: Danh tính thực sự
Sau khi Hắc Lăng gục ngã, Khai Phong trở lại sự yên bình vốn có, nhưng trong lòng Bao Chửng, Triển Chiêu và Công Tôn tiên sinh, những câu hỏi vẫn còn đọng lại. Họ đã ngăn chặn được một kẻ giết người nguy hiểm, nhưng bí mật về “vật báu” mà Hắc Lăng và Thiên Địa Hội theo đuổi vẫn còn là một ẩn số.
Một buổi sáng, khi mặt trời vừa lên cao, Bao Chửng triệu tập Triển Chiêu và Công Tôn tiên sinh đến phòng làm việc của mình. Trên bàn làm việc là những tài liệu về Thiên Địa Hội và cuộc điều tra về Hắc Lăng mà họ đã thu thập được trong suốt thời gian qua.
“Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu,” Bao Chửng mở đầu, “Chúng ta đã giải quyết được vụ án, nhưng vẫn còn điều gì đó chưa sáng tỏ. Vật báu mà Hắc Lăng tìm kiếm là gì? Và tại sao hắn lại ám ảnh với nó đến vậy?”
Công Tôn tiên sinh gật đầu, đôi mắt ông ánh lên sự suy tư. “Thưa Bao đại nhân, tôi đã nghiên cứu lại các tài liệu mà chúng ta tìm được từ Thiên Địa Hội. Dường như vật báu mà họ đề cập đến không phải là một món đồ cụ thể, mà là một biểu tượng của quyền lực và sự kiểm soát.”
Triển Chiêu nhìn chăm chú vào các tài liệu trên bàn. “Vậy, có thể nói rằng vật báu này không tồn tại ở dạng vật chất, mà là một ý niệm. Nhưng tại sao Hắc Lăng lại sẵn sàng giết người để truy tìm nó? Hắn có thực sự tin rằng vật báu đó có thể mang lại quyền lực vô biên không?”
Bao Chửng trầm ngâm, rồi nói: “Hắc Lăng có thể đã bị ám ảnh bởi một ảo tưởng, nhưng hắn không phải là kẻ điên. Hắn là một chiến lược gia, một kẻ biết cách thao túng người khác. Điều đó khiến ta nghĩ rằng có thể còn có điều gì đó mà chúng ta chưa nhìn thấy.”
Công Tôn tiên sinh lật lại một trang tài liệu cũ, đôi mắt ông sáng lên khi tìm thấy một đoạn viết về “vật báu”. “Bao đại nhân, ở đây có một chi tiết thú vị. Trong một đoạn tài liệu, có nhắc đến một cuốn sách cổ, được coi là ‘kho báu’ của Thiên Địa Hội. Cuốn sách này chứa đựng những bí mật về nghệ thuật lãnh đạo và chiến thuật quân sự. Nếu cuốn sách này rơi vào tay kẻ xấu, nó có thể bị lợi dụng để gây ra những thảm họa lớn.”
Bao Chửng nheo mắt. “Vậy có thể Hắc Lăng đang tìm cuốn sách đó. Nhưng nếu vậy, tại sao hắn không tìm thấy nó? Và ai đang giữ cuốn sách đó?”
Triển Chiêu suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Có thể cuốn sách đó đã bị thất lạc trong cuộc triệt phá Thiên Địa Hội, hoặc nó đã bị ai đó cất giấu. Chúng ta cần phải tìm ra người cuối cùng từng sở hữu cuốn sách này.”
Công Tôn tiên sinh tiếp tục nghiên cứu các tài liệu, và sau một thời gian ngắn, ông tìm thấy một manh mối. “Bao đại nhân, theo tài liệu này, người cuối cùng sở hữu cuốn sách là một thành viên cao cấp của Thiên Địa Hội, tên là Trần Đạo. Sau khi Thiên Địa Hội bị triệt phá, Trần Đạo biến mất cùng với cuốn sách.”
Triển Chiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt anh sáng lên sự quyết tâm. “Nếu chúng ta tìm được Trần Đạo, chúng ta sẽ có câu trả lời cho mọi thứ.”
Bao Chửng gật đầu, rồi ra lệnh: “Triển Chiêu, ngươi hãy dẫn đầu một đội cận vệ đi tìm Trần Đạo. Nếu hắn còn sống, chúng ta cần phải gặp hắn và hỏi rõ về cuốn sách.”
Cuộc tìm kiếm Trần Đạo dẫn họ đến một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng, nơi mà người dân đồn đại rằng có một ông lão sống ẩn dật, không bao giờ ra khỏi nhà. Khi Triển Chiêu và đội cận vệ đến nơi, họ nhận ra rằng ngôi làng này rất yên bình, nhưng có điều gì đó bí ẩn và kỳ lạ.
Người dân trong làng rất ít khi tiếp xúc với ông lão, nhưng ai cũng biết về sự tồn tại của ông. Họ kể rằng ông sống một mình, không giao tiếp với ai, và thường xuyên viết lách trong ngôi nhà nhỏ của mình.
Triển Chiêu cẩn thận tiến đến ngôi nhà của ông lão, và gõ cửa. Sau một lúc lâu, cánh cửa từ từ mở ra, và một ông lão gầy gò, tóc bạc trắng, xuất hiện. Đôi mắt ông sâu thẳm, như thể đã nhìn thấy và trải qua quá nhiều điều trong cuộc đời.
“Ngài có phải là Trần Đạo không?” Triển Chiêu hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự nghiêm túc.
Ông lão nhìn Triển Chiêu một lúc, rồi khẽ gật đầu. “Phải, ta là Trần Đạo. Các ngươi đến đây để tìm gì?”
Triển Chiêu cúi đầu chào, rồi nói: “Chúng tôi đến để tìm cuốn sách của Thiên Địa Hội. Chúng tôi tin rằng ngài là người cuối cùng sở hữu nó.”
Trần Đạo thở dài, rồi mời Triển Chiêu và các cận vệ vào nhà. Bên trong, căn nhà đơn sơ nhưng sạch sẽ, với những kệ sách đầy ắp các cuốn sách cũ kỹ. Ông lão ngồi xuống trước bàn, đôi mắt ông nhìn xa xăm.
“Cuốn sách đó…,” Trần Đạo bắt đầu, giọng ông trầm lắng, “là một cuốn sách chứa đựng những bí mật về quyền lực, về cách thống trị và kiểm soát con người. Nhưng nó cũng là một lời nguyền. Bất cứ ai cố gắng sử dụng nó vì mục đích xấu đều sẽ bị hủy diệt.”
Triển Chiêu chăm chú lắng nghe. “Ngài đã giấu cuốn sách đó ở đâu? Và tại sao ngài lại giữ nó?”
Trần Đạo nhìn vào mắt Triển Chiêu, đôi mắt ông ánh lên sự mệt mỏi và nỗi buồn. “Ta đã giấu cuốn sách ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy. Ta giữ nó không phải vì muốn sử dụng, mà vì ta muốn bảo vệ thế giới khỏi nó. Hắc Lăng từng là một học trò của ta, nhưng hắn đã bị ám ảnh bởi quyền lực và sự trả thù. Hắn tin rằng cuốn sách sẽ giúp hắn thống trị thế giới, nhưng ta biết rằng điều đó chỉ dẫn hắn đến sự diệt vong.”
Triển Chiêu gật đầu, trong lòng anh dâng lên sự cảm thông. “Vậy cuốn sách đó không còn quan trọng nữa. Quan trọng là chúng ta đã ngăn chặn được một thảm họa.”
Trần Đạo mỉm cười yếu ớt. “Phải, ngươi nói đúng. Nhưng hãy nhớ rằng quyền lực thật sự không nằm trong những cuốn sách hay những cổ vật, mà nằm trong lòng người. Hãy sử dụng sức mạnh của mình để làm điều đúng đắn.”
Triển Chiêu cúi đầu, biết rằng ông lão này đã trải qua quá nhiều điều trong cuộc đời, và đã chọn con đường bảo vệ thế giới khỏi những nguy hiểm tiềm ẩn.
Khi Triển Chiêu trở về phủ Khai Phong, anh trình bày tất cả với Bao Chửng. Ông lão Trần Đạo đã đồng ý giao lại cuốn sách cho triều đình để đảm bảo rằng nó sẽ không rơi vào tay kẻ xấu.
Bao Chửng nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cuốn sách có thể mang lại quyền lực, nhưng như Trần Đạo đã nói, nó cũng có thể là một lời nguyền. Ta sẽ đề xuất với hoàng thượng rằng cuốn sách này nên được cất giấu ở một nơi an toàn, không ai có thể tiếp cận.”
Triển Chiêu gật đầu. “Thuộc hạ tin rằng đó là quyết định đúng đắn. Chúng ta đã ngăn chặn được một thảm họa, nhưng cũng phải đề phòng những kẻ khác có thể theo đuổi mục đích tương tự.”
Bao Chửng mỉm cười, đặt tay lên vai Triển Chiêu. “Ngươi đã làm rất tốt, Triển Chiêu. Nhờ ngươi, Khai Phong đã tránh được một nguy cơ lớn.”
Cuối cùng, vụ án “Người không mặt” đã khép lại, nhưng bài học từ nó vẫn còn đó. Bao Chửng, Triển Chiêu và những người khác hiểu rằng trong cuộc sống, không có gì quan trọng hơn lòng chính trực và sự kiên nhẫn. Quyền lực có thể là một thứ cám dỗ lớn, nhưng nó cũng có thể dẫn con người đến sự hủy diệt nếu không biết sử dụng đúng cách.
Ngày hôm sau, Khai Phong trở lại với nhịp sống bình thường. Dù những bóng tối đã tan biến, nhưng lòng người vẫn nhắc nhở nhau về những gì đã xảy ra, và về trách nhiệm bảo vệ công lý và sự bình an cho thành phố.
Kết thúc
Câu chuyện kết thúc với sự chiến thắng của công lý và lòng chính trực, nhưng cũng để lại một bài học sâu sắc về quyền lực và sự cám dỗ. Bao Chửng và Triển Chiêu tiếp tục công việc của mình, luôn sẵn sàng đối mặt với những thử thách mới để bảo vệ bình yên cho Khai Phong.