Vụ Án Của Người Không Mặt - Chương 2
Chương 2: Cuộc điều tra của Bao Chửng
Ánh mặt trời vừa mới ló dạng, phủ Khai Phong đã náo nhiệt hơn thường lệ. Dưới sự chỉ huy của Bao Chửng, các thuộc hạ tất bật chuẩn bị cho cuộc điều tra. Triển Chiêu và Công Tôn tiên sinh đang chờ sẵn tại hiện trường vụ án.
Khu vực nơi Lưu Phúc bị giết đã được phong tỏa. Bao Chửng chậm rãi tiến đến, ánh mắt chăm chú quan sát từng chi tiết. Con hẻm nhỏ hẹp, bức tường đá lạnh lẽo, và mặt đất còn đọng lại một vệt máu mờ. Không có bất kỳ dấu vết nào khác để lại—không có dấu chân, không có vật dụng nào bị rơi rớt.
Triển Chiêu bước đến gần Bao Chửng, cúi đầu bẩm báo: “Bao đại nhân, thuộc hạ đã kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh, nhưng không tìm thấy dấu vết nào của hung thủ. Có vẻ như hắn đã biến mất ngay sau khi gây án.”
Bao Chửng gật đầu, đôi mắt sắc bén nhìn quanh một lần nữa. “Không có dấu vết nào không có nghĩa là không có manh mối. Hung thủ chắc chắn đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Hắn muốn chúng ta tin rằng hắn là một bóng ma không dấu vết, nhưng tôi không tin vào điều đó.”
Công Tôn tiên sinh lúc này cũng tiến tới, tay cầm một mảnh giấy nhỏ. “Bao đại nhân, tôi tìm thấy một mảnh giấy nhỏ bị cháy dở gần thi thể của Lưu Phúc. Có vẻ như nó bị cố tình phá hủy.”
Bao Chửng cầm lấy mảnh giấy, đôi mắt ông nheo lại khi nhìn những ký tự mờ nhạt. “Những ký tự này có vẻ không thuộc về ngôn ngữ thường dùng. Có thể đây là một loại mật mã.”
Công Tôn tiên sinh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. “Tôi sẽ mang mảnh giấy này về nghiên cứu. Nếu đây là một loại mật mã, chúng ta cần giải mã nó để hiểu rõ hơn về hung thủ.”
Bao Chửng đồng ý, rồi quay sang Triển Chiêu. “Triển Chiêu, hãy hỏi thăm những người dân sống gần đây. Có thể có ai đó đã nhìn thấy hoặc nghe thấy điều gì khả nghi trong đêm xảy ra án mạng.”
Triển Chiêu cúi đầu chào rồi rời đi, để lại Bao Chửng và Công Tôn tiên sinh tiếp tục kiểm tra hiện trường. Bầu không khí trong con hẻm nhỏ dường như ngày càng nặng nề, như thể những bí mật đen tối đang ẩn giấu đâu đây, chờ đợi được hé lộ.
Sau một thời gian, Triển Chiêu quay lại với thông tin mới. “Bao đại nhân, thuộc hạ đã hỏi thăm những người sống gần đây, nhưng không ai nhìn thấy gì rõ ràng. Tuy nhiên, có một người phụ nữ già nói rằng bà nghe thấy tiếng động lạ vào giữa đêm, như tiếng rên rỉ hoặc tiếng thở dốc.”
“Tiếng rên rỉ?” Bao Chửng nhíu mày. “Có thể đó là tiếng của Lưu Phúc khi bị tấn công.”
Triển Chiêu tiếp tục: “Ngoài ra, bà ta cũng nói rằng có nhìn thấy một bóng đen thoáng qua ngay sau đó, nhưng chỉ trong tích tắc. Bà không thể mô tả rõ ràng, chỉ nói rằng bóng đen đó di chuyển rất nhanh, như một cơn gió.”
Bao Chửng im lặng suy nghĩ, rồi quay sang Công Tôn tiên sinh. “Công Tôn tiên sinh, có thể nào hung thủ sử dụng một loại thuốc gây tê hoặc làm cho nạn nhân mất khả năng kháng cự trước khi tấn công không?”
Công Tôn tiên sinh gật đầu. “Có thể lắm, Bao đại nhân. Nếu hung thủ thực sự là một kẻ có hiểu biết về dược liệu, hắn có thể sử dụng một loại thuốc gây tê hoặc thuốc độc để khiến Lưu Phúc không thể phản ứng.”
“Chúng ta cần tìm hiểu thêm về Lưu Phúc,” Bao Chửng ra lệnh. “Ông ta có thể đã có kẻ thù trong giới thương nhân hoặc ai đó ghen ghét sự giàu có của ông ta. Triển Chiêu, hãy tra xét các mối quan hệ của Lưu Phúc. Chúng ta cần biết ai có động cơ để giết ông ta.”
Triển Chiêu nhận lệnh và lập tức rời đi. Bao Chửng đứng lại, nhìn quanh con hẻm một lần nữa. Ông cảm nhận được một sự bất an khó tả. Kẻ giết người này không phải là một kẻ tầm thường. Hắn có kế hoạch, có chiến lược, và hắn biết cách làm cho mọi người khiếp sợ.
“Người không mặt…” Bao Chửng thì thầm. “Dù ngươi là ai, ta cũng sẽ tìm ra ngươi.”
Ngày hôm đó, Bao Chửng quay về phủ Khai Phong với một quyết tâm mới. Ông biết rằng vụ án này sẽ không dễ dàng, nhưng với trí tuệ và sự kiên nhẫn của mình, ông tin rằng sự thật sẽ được phơi bày, và kẻ giết người sẽ phải trả giá cho tội ác của hắn.