Vụ Án Của Người Không Mặt - Chương 3
Chương 3: Manh mối đầu tiên
Buổi chiều hôm đó, Bao Chửng và Công Tôn tiên sinh tiếp tục nghiên cứu mảnh giấy bị cháy dở mà họ đã tìm thấy tại hiện trường vụ án. Công Tôn tiên sinh đã cẩn thận dùng các phương pháp hóa học để làm rõ những ký tự mờ nhạt trên mảnh giấy. Tuy nhiên, những ký tự đó không thuộc bất kỳ hệ thống chữ viết nào mà ông từng biết.
“Thật kỳ lạ,” Công Tôn tiên sinh lẩm bẩm khi chăm chú nhìn mảnh giấy. “Những ký tự này dường như là một loại mật mã phức tạp, có thể chỉ có những người được đào tạo đặc biệt mới hiểu được.”
Bao Chửng đứng bên cạnh, đôi mắt sắc bén nhìn vào mảnh giấy. “Nếu đây là mật mã, chúng ta phải tìm cách giải mã nó. Đây có thể là manh mối đầu tiên giúp chúng ta tiếp cận kẻ giết người.”
Công Tôn tiên sinh gật đầu. “Tôi sẽ làm việc suốt đêm để cố gắng giải mã những ký tự này, Bao đại nhân. Nhưng quá trình này có thể mất thời gian.”
Bao Chửng đồng ý, rồi quay sang Triển Chiêu, người vừa mới trở về sau cuộc điều tra các mối quan hệ của Lưu Phúc. “Triển Chiêu, ngươi có thu thập được thông tin gì mới không?”
Triển Chiêu cúi đầu chào rồi bắt đầu báo cáo. “Bao đại nhân, thuộc hạ đã điều tra sâu hơn về các mối quan hệ của Lưu Phúc. Ông ta có khá nhiều đối thủ trong giới thương nhân, đặc biệt là những người đã từng bị ông ta đánh bại trong các thương vụ lớn. Tuy nhiên, không có ai trong số họ có đủ động cơ hoặc cơ hội để thực hiện vụ giết người này.”
Bao Chửng nhíu mày, sự khó hiểu hiện rõ trên khuôn mặt. “Có ai có mối thù sâu sắc với Lưu Phúc không? Có ai có thể có đủ quyết tâm để thực hiện một kế hoạch giết người tỉ mỉ như vậy?”
Triển Chiêu lắc đầu. “Không ai nổi bật lên như một nghi phạm chính, Bao đại nhân. Tuy nhiên, có một điều thú vị. Lưu Phúc gần đây đã tham gia vào một cuộc tranh chấp với một thương nhân nước ngoài về một thương vụ lớn. Cuộc tranh chấp này rất căng thẳng, và Lưu Phúc đã thắng, khiến cho đối phương chịu thiệt hại nặng nề.”
Bao Chửng nhìn sâu vào mắt Triển Chiêu. “Thương nhân nước ngoài đó là ai? Hắn có ở lại Khai Phong sau cuộc tranh chấp không?”
Triển Chiêu trả lời ngay. “Tên hắn là Tô Văn, một thương nhân đến từ Đông Kinh. Sau khi thua cuộc, hắn vẫn còn ở lại Khai Phong để xử lý một số vấn đề liên quan đến thương vụ đó. Tuy nhiên, không có bằng chứng nào cho thấy hắn có liên quan đến vụ án.”
Bao Chửng suy nghĩ một lúc, rồi nói. “Chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào. Hãy giám sát Tô Văn và những người liên quan đến hắn. Hắn có thể biết hoặc liên quan đến vụ giết người này.”
Triển Chiêu cúi đầu nhận lệnh rồi rời khỏi phòng. Công Tôn tiên sinh vẫn tiếp tục công việc của mình, trong khi Bao Chửng đứng lặng trong sự trầm ngâm. Mặc dù manh mối đang dần hé lộ, nhưng ông biết rằng hành trình phía trước vẫn còn rất dài và đầy thử thách.
Đêm đó, trong khi Bao Chửng vẫn đang suy nghĩ về vụ án, một người lính gác bỗng bước vào phòng với vẻ mặt lo lắng. “Bao đại nhân, có một người muốn gặp ngài. Hắn tự xưng là một người có thông tin quan trọng về vụ án.”
Bao Chửng gật đầu. “Dẫn hắn vào đây.”
Người lính gác nhanh chóng ra hiệu và dẫn một người đàn ông trung niên bước vào phòng. Người này có vẻ ngoài giản dị, nhưng đôi mắt lộ rõ sự lo lắng và sợ hãi.
“Ngươi có thông tin gì muốn nói với ta?” Bao Chửng hỏi, ánh mắt sắc bén quan sát từng biểu cảm của người đàn ông.
Người đàn ông cúi đầu kính cẩn. “Thưa Bao đại nhân, tôi là một người làm nghề đưa thư tại Khai Phong. Tối hôm qua, khi tôi đi qua con hẻm nơi Lưu Phúc bị giết, tôi thấy một bóng đen thoáng qua. Tôi không rõ mặt mũi của hắn, nhưng tôi chắc chắn rằng hắn mang theo một vật gì đó sáng lấp lánh trong tay.”
“Bóng đen?” Bao Chửng nhíu mày. “Ngươi có chắc không? Ngươi có thể mô tả rõ hơn về bóng đen đó không?”
Người đàn ông lắc đầu. “Tôi không thể nhìn rõ mặt hắn, nhưng tôi nhớ rõ cái vật lấp lánh đó. Nó giống như một con dao hoặc một vật sắc bén nào đó. Sau khi nhìn thấy, tôi lập tức bỏ chạy vì quá sợ hãi.”
Bao Chửng im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi đã làm đúng khi đến gặp ta. Thông tin này rất quan trọng. Ngươi có nhìn thấy hắn đi về hướng nào không?”
Người đàn ông lắc đầu. “Tôi không chắc, Bao đại nhân. Hắn di chuyển rất nhanh và biến mất vào bóng tối. Tôi không dám theo dõi thêm.”
Bao Chửng gật đầu, đôi mắt sáng lên một tia hy vọng. “Ngươi có làm chứng trước tòa nếu cần không?”
Người đàn ông do dự một chút, rồi cúi đầu: “Nếu điều đó giúp ngài bắt được kẻ giết người, tôi sẽ làm.”
Bao Chửng cảm ơn người đàn ông, rồi cho phép hắn rời đi. Sau đó, ông quay sang Công Tôn tiên sinh, người đã đứng quan sát cuộc trò chuyện.
“Công Tôn tiên sinh, có vẻ như chúng ta đang tiến gần hơn đến sự thật. Hãy tiếp tục công việc của mình. Triển Chiêu sẽ tiếp tục giám sát các đối tượng nghi ngờ. Tôi tin rằng sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm ra kẻ đứng sau vụ án này.”
Công Tôn tiên sinh gật đầu, tiếp tục nghiên cứu mảnh giấy trong khi Bao Chửng lặng lẽ đứng nhìn ra cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu. “Người không mặt” có thể là một kẻ giỏi che giấu, nhưng không có bí mật nào có thể mãi mãi ẩn giấu trước sự kiên nhẫn và trí tuệ của Bao Chửng.