Vụ Án Của Người Không Mặt - Chương 5
Chương 5: Đối đầu với bóng tối
Đêm đó, Khai Phong lại bao trùm trong màn đêm tĩnh lặng, nhưng sự yên bình giờ đây đã bị thay thế bằng nỗi lo sợ. Tất cả những người có liên quan đến cuộc điều tra Thiên Địa Hội năm xưa đều được lệnh phải ở lại trong phủ Khai Phong hoặc dưới sự giám sát chặt chẽ của Triển Chiêu và các cận vệ. Bao Chửng hiểu rằng, để bảo vệ họ, ông cần phải đẩy nhanh tiến độ điều tra và tìm ra danh tính thực sự của “Người không mặt” trước khi hắn tiếp tục hành động.
Triển Chiêu cùng với một đội cận vệ được giao nhiệm vụ giám sát ngôi nhà của Phạm Đạo, một trong những người từng tham gia cuộc triệt phá Thiên Địa Hội. Phạm Đạo là một quan viên cấp cao, giờ đây đã về hưu, sống lặng lẽ bên ngoài thành Khai Phong. Mặc dù ông ta không còn giữ chức vụ trong triều đình, nhưng rõ ràng vẫn là một mục tiêu tiềm năng của kẻ giết người.
Triển Chiêu không lơ là dù chỉ một phút. Ông bố trí cận vệ canh gác mọi lối vào, đồng thời yêu cầu Phạm Đạo ở yên trong phòng riêng, không để bất kỳ ai tiếp cận. Tuy nhiên, đêm càng về khuya, một cảm giác bất an ngày càng lớn dần trong lòng Triển Chiêu.
Bỗng, từ xa vang lên tiếng động nhẹ, như thể có ai đó đang lẻn vào khu vực. Triển Chiêu ra hiệu cho các cận vệ im lặng, rồi anh lặng lẽ tiến đến nguồn âm thanh. Càng đến gần, tiếng động càng rõ ràng hơn—tiếng bước chân nhẹ nhàng trên nền đất, như một cơn gió thoảng qua.
“Người không mặt…” Triển Chiêu nghĩ thầm, bàn tay nắm chặt thanh kiếm bên hông.
Trong bóng tối, một bóng đen lướt qua, nhanh như chớp. Triển Chiêu lao tới, thanh kiếm trong tay lóe lên ánh sáng mờ, nhưng bóng đen đã biến mất ngay trước mắt anh.
“Không thể nào nhanh đến vậy!” Triển Chiêu lẩm bẩm, cố gắng nhìn kỹ xung quanh. Anh cảm thấy có gì đó không đúng. Bóng đen đó không phải là một người bình thường.
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ phía ngôi nhà. Triển Chiêu lập tức chạy về phía đó, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Khi đến nơi, anh thấy một trong những cận vệ đang nằm bất động trên mặt đất, máu chảy lênh láng từ một vết thương sâu trên ngực. Không xa đó, một bóng đen mờ ảo đang đứng, nhìn thẳng vào Triển Chiêu qua lớp mặt nạ trống rỗng của hắn.
“Ngươi là ai?” Triển Chiêu hét lên, ánh mắt đầy căm phẫn. “Ngươi muốn gì?”
Bóng đen không trả lời, chỉ đứng lặng yên như một bóng ma. Sau đó, hắn rút ra một con dao dài, lấp lánh trong ánh trăng mờ. Triển Chiêu nhận ra ngay đó chính là vũ khí đã giết chết cả Lưu Phúc và Trương Quý.
Không chần chừ, Triển Chiêu lao vào tấn công. Thanh kiếm của anh vung lên, nhưng bóng đen di chuyển nhanh nhẹn, né tránh một cách dễ dàng. Triển Chiêu cố gắng bắt kịp tốc độ của hắn, nhưng bóng đen dường như luôn đi trước một bước.
Cuộc đối đầu giữa hai người diễn ra căng thẳng. Triển Chiêu, với kỹ năng võ thuật điêu luyện, dường như vẫn không thể áp đảo được đối phương. Bóng đen di chuyển như một con sói săn mồi trong đêm, không để lộ một sơ hở nào.
Cuối cùng, sau một cú đâm mạnh mẽ, Triển Chiêu trượt ngã, nhưng anh kịp thời lăn người sang một bên để tránh lưỡi dao sắc bén của kẻ thù. Bóng đen tiến tới, nhưng rồi đột nhiên dừng lại, như thể đang suy tính điều gì đó.
Triển Chiêu nhận thấy một cơ hội, anh lập tức tung ra một cú đá mạnh mẽ, trúng vào tay của bóng đen, khiến con dao rơi xuống đất. Nhưng trước khi anh kịp tấn công tiếp, bóng đen nhanh chóng rút lui, biến mất vào trong màn đêm, như chưa từng xuất hiện.
Triển Chiêu thở dốc, nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của kẻ thù đâu nữa. Anh nhặt con dao lên, bàn tay run run khi cảm nhận được sức nặng của vũ khí này—một công cụ giết người hoàn hảo, sắc bén và chết chóc.
“Triển Chiêu!” Một giọng nói vang lên từ xa, và Bao Chửng xuất hiện cùng với một đội cận vệ. Khi nhìn thấy thi thể của cận vệ nằm trên đất, đôi mắt Bao Chửng ánh lên nỗi đau và sự giận dữ.
“Kẻ giết người đã xuất hiện,” Triển Chiêu nói, giọng anh đầy vẻ thất vọng vì không thể bắt được hắn. “Hắn nhanh như gió và di chuyển trong bóng tối như một bóng ma. Tôi không thể bắt kịp hắn.”
Bao Chửng lặng lẽ nhìn thanh dao trong tay Triển Chiêu, rồi quay sang các cận vệ. “Chúng ta phải tăng cường an ninh và bảo vệ các mục tiêu khác. Kẻ này không chỉ là một sát thủ bình thường. Hắn có thể là một trong những cao thủ võ lâm hoặc thậm chí là một kẻ có khả năng siêu nhiên.”
Triển Chiêu gật đầu, dù trong lòng vẫn còn nặng trĩu vì sự thất bại của mình. Anh biết rằng kẻ giết người này không chỉ mạnh mẽ mà còn vô cùng thông minh và xảo quyệt. Nhưng anh cũng biết rằng với sự kiên nhẫn và quyết tâm, họ sẽ tìm ra hắn.
“Chúng ta sẽ không để hắn tiếp tục giết người mà không phải trả giá,” Bao Chửng nói, giọng ông cứng rắn. “Hãy tiếp tục điều tra, và chuẩn bị cho cuộc đối đầu tiếp theo. Sự thật không thể mãi mãi bị che giấu trong bóng tối.”
Cả đội rời khỏi hiện trường với tâm trạng nặng nề, nhưng trong lòng mỗi người đều bừng lên ngọn lửa quyết tâm. Cuộc chiến với “Người không mặt” chỉ mới bắt đầu, và họ sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật.
Câu chuyện tiếp tục với những âm mưu đen tối và cuộc đối đầu đầy cam go giữa Bao Chửng, Triển Chiêu và kẻ giết người bí ẩn.