Vụ Án Của Người Không Mặt - Chương 6
Chương 6: Bí mật trong bóng tối
Trời đã chuyển sang nửa đêm, nhưng tại phủ Khai Phong, Bao Chửng và các thuộc hạ vẫn miệt mài làm việc. Tinh thần căng thẳng bao trùm khắp nơi khi mọi người đều hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Kẻ giết người bí ẩn, “Người không mặt”, có thể ra tay bất cứ lúc nào, và mục tiêu tiếp theo của hắn vẫn là một ẩn số.
Bao Chửng ngồi trong phòng làm việc, trước mặt là một bản đồ lớn của Khai Phong. Ông chăm chú nhìn từng chi tiết, mỗi con hẻm, mỗi góc tối của thành phố, như thể đang tìm kiếm một manh mối ẩn giấu. Bên cạnh ông, Triển Chiêu và Công Tôn tiên sinh đang thảo luận về những thông tin mới thu thập được.
“Triển Chiêu,” Bao Chửng cất tiếng, giọng ông trầm ngâm, “ngươi đã tìm hiểu thêm được gì về các nạn nhân trước đây không?”
Triển Chiêu gật đầu. “Thưa Bao đại nhân, tôi đã điều tra kỹ lưỡng hơn về quá khứ của Trương Quý và Lưu Phúc. Cả hai người họ đều từng có mối liên hệ mật thiết với Thiên Địa Hội, không chỉ là trong cuộc điều tra mà còn trong các hoạt động bí mật của tổ chức này. Có vẻ như cả hai từng là thành viên ngầm của tổ chức, nhưng sau đó họ đã phản bội để đổi lấy sự an toàn cho bản thân.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt ông ánh lên sự hiểu biết. “Vậy thì có khả năng rất lớn là kẻ giết người này đang tìm cách trả thù những kẻ phản bội Thiên Địa Hội. Nếu chúng ta có thể xác định được những ai còn lại từng là thành viên của tổ chức này, chúng ta có thể ngăn chặn hắn trước khi hắn ra tay.”
Công Tôn tiên sinh chen vào: “Tôi cũng đã xem xét lại mảnh giấy giải mã được. Có một phần mà tôi chưa hoàn toàn hiểu rõ. Nó đề cập đến một ‘vật báu’ mà Thiên Địa Hội từng giấu kín, và có vẻ như kẻ giết người đang truy tìm nó. Có thể những người bị giết đã biết được điều gì đó về vật báu này.”
Bao Chửng nhíu mày. “Vật báu? Có thể đây chính là nguyên nhân dẫn đến những vụ giết người này. Nhưng vật báu đó là gì, và tại sao lại quan trọng đến mức phải giết người để truy tìm?”
Triển Chiêu đề xuất: “Có lẽ chúng ta nên điều tra sâu hơn về quá khứ của Thiên Địa Hội. Nếu chúng ta tìm ra được vật báu này, có thể chúng ta sẽ hiểu được động cơ của kẻ giết người.”
Đúng lúc đó, một cận vệ vội vàng bước vào phòng, vẻ mặt khẩn trương. “Bao đại nhân, có người dân báo rằng họ thấy ánh sáng kỳ lạ phát ra từ một ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Ngôi nhà này từng là một căn cứ bí mật của Thiên Địa Hội trước khi bị triệt phá.”
Bao Chửng đứng dậy ngay lập tức. “Ngôi nhà đó có thể là nơi kẻ giết người đang lẩn trốn. Triển Chiêu, Công Tôn tiên sinh, chúng ta sẽ đến đó ngay lập tức.”
Chỉ sau một thời gian ngắn, Bao Chửng, Triển Chiêu và một đội cận vệ đã đến trước ngôi nhà bỏ hoang. Ngôi nhà cũ kỹ, nằm giữa một khu vực hẻo lánh, dường như bị bỏ quên từ lâu. Nhưng khi tiến lại gần, họ nhận thấy những dấu vết mới, như thể có người vừa mới ra vào.
Triển Chiêu ra hiệu cho các cận vệ bao vây ngôi nhà, trong khi anh cùng Bao Chửng và Công Tôn tiên sinh từ từ tiến vào bên trong. Không gian bên trong tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn lồng mang theo của họ.
“Cẩn thận,” Bao Chửng thì thầm. “Kẻ giết người có thể đang ở đâu đó trong này.”
Cả ba tiến sâu vào bên trong, căn nhà hiện lên những mảng tối kỳ lạ và ảm đạm. Đột nhiên, Công Tôn tiên sinh dừng lại trước một bức tường, ánh mắt ông trở nên chăm chú.
“Đây rồi,” ông thì thầm, tay chạm vào bức tường cũ kỹ. “Có một cơ quan bí mật ở đây.”
Bao Chửng và Triển Chiêu cùng tiến lại gần, theo dõi Công Tôn tiên sinh dùng một loạt các động tác khéo léo để mở cánh cửa ẩn sau bức tường. Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một lối đi tối tăm dẫn xuống dưới lòng đất.
“Chúng ta phải xuống đó,” Bao Chửng ra lệnh, và cả ba cùng tiến vào lối đi bí mật.
Lối đi dẫn họ vào một căn phòng ngầm, nơi ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn lồng chiếu rọi. Bên trong phòng, họ nhìn thấy những dấu vết rõ ràng của một cuộc truy tìm—những tấm bản đồ cũ kỹ, những cuốn sách và tài liệu về Thiên Địa Hội rải rác khắp nơi. Nhưng điều đáng chú ý nhất là một chiếc rương lớn nằm ở giữa phòng, nắp rương mở toang, bên trong trống rỗng.
“Vật báu đã bị lấy đi,” Công Tôn tiên sinh nói, giọng ông thấp hẳn xuống.
Đột nhiên, từ phía sau căn phòng, một tiếng cười khẽ vang lên, khiến cả ba giật mình. Họ quay lại và thấy bóng đen của “Người không mặt” đang đứng sừng sững trong bóng tối, ánh mắt hắn sáng rực trong đêm.
“Ngươi là ai?” Bao Chửng hét lên, đôi mắt ông ánh lên sự giận dữ. “Ngươi đã giết người vì mục đích gì?”
Bóng đen không trả lời, chỉ từ từ tiến tới, lưỡi dao sắc bén lấp lánh trong tay hắn. Triển Chiêu lập tức rút kiếm ra, chuẩn bị cho một cuộc đối đầu khác. Nhưng lần này, kẻ thù không lao vào tấn công mà chỉ đứng yên, như thể đang thách thức họ.
“Ta sẽ không để ngươi thoát lần nữa!” Triển Chiêu hét lên, lao vào tấn công.
Nhưng đúng lúc đó, bóng đen đột nhiên biến mất trong một làn khói đen dày đặc. Triển Chiêu dừng lại, ngỡ ngàng khi thấy không còn ai trước mặt mình. Hắn đã biến mất, như một bóng ma trong đêm.
Bao Chửng tiến lại gần chiếc rương, đôi mắt ông ánh lên sự nghi ngờ. “Vật báu đã bị lấy mất. Nhưng ta chắc chắn rằng kẻ giết người vẫn còn ở quanh đây.”
Công Tôn tiên sinh gật đầu. “Có lẽ hắn đang chơi trò mèo vờn chuột với chúng ta. Hắn biết chúng ta đang tiến gần, nhưng lại muốn chúng ta mắc bẫy.”
Triển Chiêu nghiến răng. “Hắn không thể mãi mãi trốn tránh được. Chúng ta sẽ truy đuổi hắn đến cùng.”
Bao Chửng trầm ngâm. “Chúng ta phải tìm hiểu rõ hơn về vật báu này và lý do tại sao nó quan trọng đến vậy. Nếu không, chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được động cơ thực sự của kẻ giết người.”
Cả ba rời khỏi ngôi nhà với những câu hỏi lớn hơn bao giờ hết. “Người không mặt” đã lộ diện, nhưng danh tính và mục đích của hắn vẫn là một bí ẩn. Tuy nhiên, Bao Chửng tin rằng sự thật đã ở rất gần. Với mỗi bước đi, họ đang tiến gần hơn đến việc vén màn bí mật đã bao phủ Khai Phong trong nỗi sợ hãi và chết chóc.
Câu chuyện tiếp tục với cuộc điều tra sâu hơn vào những bí mật của Thiên Địa Hội và những cuộc đối đầu ngày càng nguy hiểm giữa Bao Chửng và “Người không mặt”.