Vụ Án Của Người Không Mặt - Chương 7
Chương 7: Cuộc truy đuổi
Trở về từ căn nhà bỏ hoang, Bao Chửng, Triển Chiêu và Công Tôn tiên sinh tiếp tục suy nghĩ về những gì đã diễn ra. Vật báu bị lấy mất, kẻ giết người biến mất một cách bí ẩn—tất cả đều chỉ ra rằng vụ án này phức tạp hơn họ tưởng. Trong lòng họ, một cảm giác khẩn trương và bất an đang lớn dần.
Bao Chửng ngồi trong phòng làm việc, chăm chú nhìn bản đồ thành Khai Phong, đôi mắt ông như muốn xuyên thấu qua những bí mật mà bản đồ đó đang che giấu. Triển Chiêu bước vào, báo cáo về những gì đã thu thập được trong đêm qua.
“Bao đại nhân,” Triển Chiêu nói, giọng anh trầm xuống, “thuộc hạ đã cử thêm người giám sát các khu vực quan trọng trong thành, nhưng vẫn chưa tìm thấy dấu vết của ‘Người không mặt’. Hắn như một cái bóng, xuất hiện và biến mất mà không để lại bất kỳ dấu hiệu nào.”
Bao Chửng trầm ngâm suy nghĩ. “Hắn không thể vô hình. Nếu hắn có thể di chuyển như vậy, hắn phải có một nơi để ẩn náu, một nơi mà hắn cảm thấy an toàn. Chúng ta cần tìm ra nơi đó.”
Công Tôn tiên sinh, đang nghiên cứu thêm về các tài liệu liên quan đến Thiên Địa Hội, ngẩng đầu lên. “Bao đại nhân, tôi đã tìm hiểu thêm về Thiên Địa Hội và phát hiện ra một điều quan trọng. Tổ chức này không chỉ hoạt động như một tổ chức phản nghịch, mà còn có những nghi thức và bí mật liên quan đến các loại cổ vật quý hiếm. Vật báu mà chúng ta đang truy tìm có thể là một loại cổ vật có ý nghĩa lớn đối với họ.”
Bao Chửng gật đầu. “Nếu kẻ giết người đang tìm kiếm cổ vật này, hắn sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích. Hắn sẽ tiếp tục giết người nếu cần thiết. Chúng ta phải ngăn chặn hắn trước khi có thêm người vô tội bị giết.”
Triển Chiêu lập tức nhận lệnh. “Thuộc hạ sẽ tập trung tìm kiếm những nơi có thể cất giấu cổ vật trong thành. Nếu may mắn, chúng ta có thể tìm ra manh mối về nơi hắn ẩn náu.”
Đêm hôm đó, Triển Chiêu dẫn đầu một đội cận vệ lặng lẽ tuần tra khắp các khu vực mà họ nghi ngờ có thể là nơi ẩn náu của kẻ giết người. Dưới ánh trăng mờ ảo, những con hẻm tối om của Khai Phong trở nên âm u hơn bao giờ hết. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian tĩnh lặng, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gió xào xạc qua những tán cây.
Đột nhiên, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía xa. Triển Chiêu ra hiệu cho các cận vệ dừng lại, rồi anh cẩn thận tiến về phía nguồn âm thanh. Đến gần, anh nhận thấy một bóng đen đang di chuyển nhanh nhẹn qua các mái nhà.
“Người không mặt!” Triển Chiêu thầm nghĩ, rồi lập tức ra hiệu cho đội cận vệ bao vây khu vực.
Bóng đen phát hiện ra Triển Chiêu và đội cận vệ, lập tức tăng tốc bỏ chạy. Triển Chiêu không chần chừ, đuổi theo với tốc độ tối đa. Cuộc truy đuổi diễn ra trong không gian chật hẹp của những con hẻm nhỏ, nơi bóng đen lướt qua như một cơn gió, còn Triển Chiêu cố gắng bắt kịp.
Hai người lao qua những con đường hẹp, nhảy qua các bức tường và mái nhà, như những con chim săn mồi giữa đêm. Nhưng dù Triển Chiêu có nhanh nhẹn đến đâu, bóng đen kia vẫn như một ảo ảnh, luôn luôn nằm ngoài tầm với.
Cuối cùng, bóng đen dẫn Triển Chiêu đến một ngôi đền bỏ hoang ở rìa thành phố. Ngôi đền cổ kính, với những bức tượng phủ rêu xanh, trở nên đáng sợ hơn dưới ánh trăng mờ ảo. Bóng đen biến mất sau cánh cửa lớn của ngôi đền, và Triển Chiêu ngay lập tức theo sát.
Bên trong ngôi đền, ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng chiếu qua những khe hở, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Triển Chiêu cẩn thận tiến sâu vào bên trong, mỗi bước chân đều thận trọng, tai nghe ngóng mọi âm thanh xung quanh.
Đột nhiên, từ phía sau một bức tượng lớn, bóng đen xuất hiện, tấn công Triển Chiêu với tốc độ chóng mặt. Triển Chiêu kịp thời né tránh, rút kiếm ra để phản công. Hai người lại một lần nữa lao vào cuộc chiến.
Bóng đen di chuyển như một cơn gió, ra đòn mạnh mẽ nhưng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng và linh hoạt. Triển Chiêu với kỹ năng võ thuật tuyệt đỉnh cố gắng bắt kịp, nhưng bóng đen không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Cuộc đối đầu diễn ra căng thẳng, cả hai người đều hiểu rằng một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến cái chết.
Trong lúc đánh nhau, Triển Chiêu bất ngờ nhận ra một điều: bóng đen này không chỉ giỏi võ thuật mà còn dường như biết trước mọi động tác của anh. Dường như hắn không chỉ chiến đấu bằng sức mạnh, mà còn bằng trí óc, dự đoán từng bước đi của Triển Chiêu.
“Ngươi là ai?!” Triển Chiêu hét lên trong khi cố gắng tấn công. “Tại sao ngươi lại giết người?”
Nhưng bóng đen vẫn không trả lời, đôi mắt của hắn lóe lên sau chiếc mặt nạ trống rỗng. Hắn tiếp tục tấn công với sự tàn nhẫn và không khoan nhượng.
Cuối cùng, sau một loạt đòn tấn công mạnh mẽ, bóng đen bất ngờ quay người bỏ chạy. Triển Chiêu cố gắng đuổi theo, nhưng hắn đã biến mất vào bóng tối của ngôi đền, để lại Triển Chiêu với một cảm giác bất lực.
“Triển Chiêu!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, và Bao Chửng cùng các cận vệ xuất hiện từ phía cửa ngôi đền. Họ đã đến kịp lúc nhưng vẫn không thể bắt được kẻ giết người.
“Bao đại nhân,” Triển Chiêu thở dốc, “hắn đã trốn thoát. Hắn biết quá rõ về nơi này và dường như hắn hiểu rõ từng bước đi của tôi.”
Bao Chửng trầm ngâm một lúc, đôi mắt ông dừng lại ở một góc tối của ngôi đền. “Chúng ta đang đối đầu với một kẻ rất nguy hiểm và thông minh. Hắn không chỉ là một sát thủ, mà còn là một chiến lược gia. Chúng ta phải cẩn trọng hơn nữa.”
Công Tôn tiên sinh bước vào ngôi đền, đôi mắt ông chăm chú quan sát xung quanh. “Ngôi đền này có thể là một trong những căn cứ bí mật của Thiên Địa Hội. Nếu chúng ta tìm hiểu kỹ hơn, có thể sẽ tìm ra manh mối về nơi hắn ẩn náu.”
Bao Chửng gật đầu. “Chúng ta sẽ khám phá ngôi đền này từ trên xuống dưới. Mỗi góc khuất, mỗi viên đá, không được bỏ sót bất cứ điều gì.”
Đêm đó, họ lục soát khắp ngôi đền, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào về kẻ giết người và vật báu mà hắn đang truy tìm. Nhưng dường như mọi thứ đã bị hắn dọn sạch trước khi họ đến.
Bao Chửng đứng lặng giữa ngôi đền, đôi mắt ông dõi theo những bóng tối bao phủ khắp nơi. “Chúng ta đã tiến gần đến sự thật, nhưng vẫn còn một bước nữa để chạm tới. Kẻ giết người này không thể mãi mãi trốn tránh. Ta tin rằng hắn sẽ lộ diện sớm thôi, và khi đó, chúng ta sẽ chấm dứt cuộc truy đuổi này.”
Triển Chiêu và Công Tôn tiên sinh cùng đồng ý. Họ biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc, nhưng niềm tin vào chiến thắng vẫn còn đó. Họ sẽ không dừng lại cho đến khi kẻ giết người bị đưa ra trước công lý.
Câu chuyện tiếp tục với những cuộc truy đuổi căng thẳng và những bí mật dần được hé lộ khi Bao Chửng, Triển Chiêu và các cận vệ tiến gần hơn đến việc lật tẩy danh tính thực sự của “Người không mặt”.