Vụ Án Của Người Không Mặt - Chương 8
Chương 8: Lời thú tội
Sau cuộc truy đuổi căng thẳng tại ngôi đền bỏ hoang, Bao Chửng, Triển Chiêu và Công Tôn tiên sinh trở về phủ Khai Phong với tâm trạng nặng nề. Mặc dù đã đến rất gần, nhưng “Người không mặt” vẫn trốn thoát một cách đầy bí ẩn. Tuy nhiên, sự quyết tâm của họ chưa bao giờ mạnh mẽ đến vậy. Họ biết rằng chỉ cần một chút nữa thôi, sự thật sẽ được phơi bày.
Sáng sớm hôm sau, Bao Chửng quyết định tập trung toàn bộ sức lực vào việc tìm hiểu thêm về Thiên Địa Hội và mối liên hệ của nó với những người bị giết. Ông đã cho triệu tập một số nhân vật từng có liên hệ với Thiên Địa Hội, dù trực tiếp hay gián tiếp, để thẩm vấn.
Một trong những người được triệu tập là Tô Văn, thương nhân người Đông Kinh mà Triển Chiêu đã từng điều tra. Tô Văn từng có một mối quan hệ làm ăn với Lưu Phúc trước khi xảy ra tranh chấp. Hắn là một nhân vật bí ẩn, không có nhiều thông tin về quá khứ của mình.
Trong căn phòng thẩm vấn nhỏ tại phủ Khai Phong, Tô Văn ngồi trước mặt Bao Chửng, vẻ mặt hắn điềm tĩnh nhưng có phần lo lắng. Triển Chiêu đứng cạnh Bao Chửng, đôi mắt anh không rời khỏi từng cử động của Tô Văn.
“Ngươi có biết tại sao ngươi bị triệu tập đến đây không?” Bao Chửng bắt đầu cuộc thẩm vấn, giọng ông trầm tĩnh nhưng đầy uy lực.
Tô Văn cúi đầu. “Thưa Bao đại nhân, tôi thật sự không biết. Tôi chỉ là một thương nhân, không hề liên quan đến những vụ giết người đó.”
Bao Chửng nhìn thẳng vào mắt Tô Văn. “Ngươi có mối quan hệ làm ăn với Lưu Phúc, nạn nhân đầu tiên. Và ngươi cũng từng có liên hệ với Trương Quý, nạn nhân thứ hai. Ngươi chắc chắn rằng mình không biết gì về Thiên Địa Hội?”
Tô Văn run lên một chút khi nghe đến Thiên Địa Hội, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Thưa Bao đại nhân, tôi chỉ là một thương nhân. Thiên Địa Hội là một tổ chức phản nghịch, tôi không có liên quan gì đến họ.”
Bao Chửng không rời mắt khỏi Tô Văn. “Vậy thì tại sao tên của ngươi lại xuất hiện trong những tài liệu mật của Thiên Địa Hội mà chúng ta tìm thấy? Ngươi đang che giấu điều gì?”
Tô Văn im lặng một lúc, rồi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn ánh lên một tia lo sợ. “Thưa Bao đại nhân, tôi… tôi thực sự đã từng có liên hệ với Thiên Địa Hội. Nhưng đó là từ nhiều năm trước. Tôi đã rời bỏ tổ chức và không bao giờ quay lại.”
Bao Chửng gật đầu, như thể đã biết trước điều này. “Vậy tại sao ngươi lại che giấu điều đó? Ngươi biết điều gì về vật báu mà Thiên Địa Hội từng giấu kín?”
Tô Văn thở dài, đôi mắt hắn tràn ngập nỗi lo sợ. “Tôi thực sự không biết nhiều về vật báu đó. Tôi chỉ nghe nói rằng nó là một loại cổ vật quý hiếm, có thể đem lại quyền lực vô biên cho người sở hữu. Nhưng tôi không biết nó là gì hay hiện đang ở đâu.”
Triển Chiêu nhìn Tô Văn, ánh mắt anh sắc bén. “Ngươi có biết ai trong Thiên Địa Hội đang tìm kiếm vật báu đó không? Có phải ‘Người không mặt’ chính là một thành viên cũ của tổ chức?”
Tô Văn nuốt nước bọt, rõ ràng là đang rất lo lắng. “Tôi không biết chắc chắn. Nhưng có một người… một kẻ rất đáng sợ. Hắn từng là một trong những thủ lĩnh của Thiên Địa Hội, nhưng sau khi tổ chức bị triệt phá, hắn biến mất. Tôi nghe đồn rằng hắn vẫn còn sống và đang tìm cách phục thù những kẻ phản bội tổ chức.”
Bao Chửng cảm nhận được sự thật đang dần hé lộ. “Tên của hắn là gì?”
Tô Văn cúi đầu, giọng hắn khẽ run lên. “Tên hắn là Hắc Lăng… một cái tên mà người trong tổ chức gọi hắn. Hắn là một sát thủ, một kẻ có kỹ năng chiến đấu đáng sợ và luôn ẩn mình trong bóng tối. Hắn có thể chính là ‘Người không mặt’.”
Triển Chiêu nheo mắt. “Hắc Lăng… Vậy là kẻ giết người này không chỉ đơn thuần là một sát thủ. Hắn có thể là kẻ thù nguy hiểm nhất mà chúng ta từng đối đầu.”
Bao Chửng đứng dậy, đôi mắt ông ánh lên sự quyết tâm. “Chúng ta phải tìm ra Hắc Lăng trước khi hắn tiếp tục giết người. Tô Văn, ngươi sẽ được bảo vệ tại phủ Khai Phong, nhưng nếu ngươi che giấu bất kỳ điều gì nữa, ngươi sẽ phải đối mặt với hậu quả.”
Tô Văn cúi đầu đồng ý, lòng hắn vẫn còn run sợ vì những gì hắn vừa thú nhận.
Ngay sau khi Tô Văn được dẫn đi, Bao Chửng quay sang Triển Chiêu. “Triển Chiêu, chúng ta phải tìm hiểu thêm về Hắc Lăng. Nếu hắn thực sự là ‘Người không mặt’, thì đây sẽ là cuộc chiến khó khăn nhất mà chúng ta từng đối mặt. Hắn không chỉ là một kẻ giết người, mà còn là một kẻ đầy mưu mô và nguy hiểm.”
Triển Chiêu gật đầu, trong lòng anh cũng bừng lên một ngọn lửa quyết tâm. “Thuộc hạ sẽ dùng mọi cách để tìm ra hắn, Bao đại nhân. Chúng ta sẽ không để hắn tiếp tục gieo rắc nỗi sợ hãi này.”
Đêm đó, Triển Chiêu cùng đội cận vệ bắt đầu lùng sục khắp Khai Phong để tìm kiếm dấu vết của Hắc Lăng. Họ rà soát các khu vực mà trước đây từng là căn cứ của Thiên Địa Hội, hỏi thăm những người có thể biết gì đó về kẻ sát nhân bí ẩn này.
Trong một con hẻm nhỏ, Triển Chiêu dừng lại trước một ngôi nhà cũ kỹ, nơi hắn nghe nói từng là nơi trú ẩn của những thành viên Thiên Địa Hội còn sót lại. Anh lặng lẽ tiến vào bên trong, cảm nhận được một bầu không khí nặng nề và u ám.
Bên trong ngôi nhà, mọi thứ đều phủ bụi, những dấu vết của thời gian đã ăn mòn từng bức tường, từng mảnh gỗ. Nhưng khi tiến sâu hơn vào trong, Triển Chiêu nhận ra một điều khác lạ—có những dấu chân mới trên sàn nhà, dẫn đến một cánh cửa phía sau.
Triển Chiêu cẩn thận mở cửa, lưỡi kiếm trong tay anh sẵn sàng. Phía sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ, nơi một người đàn ông gầy gò đang ngồi, quay lưng về phía anh. Người đàn ông không quay lại, nhưng Triển Chiêu có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
“Ngươi là ai?” Triển Chiêu hỏi, giọng anh lạnh lùng.
Người đàn ông chậm rãi quay lại, khuôn mặt hắn hốc hác, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm. “Ngươi là ai không quan trọng, nhưng ngươi đang bước vào một cuộc chiến mà ngươi không hiểu rõ,” người đàn ông nói, giọng hắn trầm thấp và lạnh lùng.
“Ngươi có biết gì về Hắc Lăng không?” Triển Chiêu hỏi, đôi mắt anh không rời khỏi người đàn ông.
Người đàn ông cười khẽ, một nụ cười đầy hiểm ác. “Hắc Lăng… Hắn là bóng tối, là cái chết. Nếu ngươi đang tìm hắn, thì ngươi đang tìm đường đến địa ngục.”
Triển Chiêu bước tới gần hơn, đôi mắt anh lạnh như băng. “Ta không sợ bóng tối, cũng không sợ cái chết. Ta chỉ muốn biết sự thật.”
Người đàn ông im lặng một lúc, rồi nói chậm rãi, như thể hắn đang đánh giá Triển Chiêu. “Ngươi sẽ không tìm thấy Hắc Lăng, trừ khi hắn muốn ngươi tìm thấy hắn. Nhưng nếu ngươi thực sự muốn đối đầu với hắn, hãy đến nơi hắn đã bắt đầu… nơi mọi thứ kết thúc.”
“Nơi nào?” Triển Chiêu hỏi.
Người đàn ông chỉ vào một điểm trên bản đồ cũ mà hắn cầm trong tay. “Ngôi đền bỏ hoang bên ngoài thành phố, nơi hắn từng ẩn náu và thực hiện những nghi thức của Thiên Địa Hội. Đó là nơi duy nhất hắn có thể lộ diện.”
Triển Chiêu nhận lấy bản đồ, ánh mắt anh trở nên cương quyết. “Cảm ơn ngươi. Ta sẽ đến đó và kết thúc mọi chuyện.”
Người đàn ông không nói thêm lời nào, chỉ nhìn theo Triển Chiêu khi anh rời khỏi ngôi nhà. Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, có điều gì đó mà Triển Chiêu không thể đọc được—một nỗi sợ hãi, hoặc có thể là một sự thách thức cuối cùng.
Triển Chiêu quay về phủ Khai Phong, trình bày mọi việc với Bao Chửng. Bao Chửng nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nếu đây thực sự là nơi Hắc Lăng sẽ xuất hiện, thì chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ. Ta sẽ không để hắn thoát lần nữa.”
Cuộc đối đầu cuối cùng đang đến gần, và mọi thứ dường như đang dần sáng tỏ. Nhưng đồng thời, một cảm giác bất an vẫn bao trùm. Hắc Lăng là ai? Tại sao hắn lại tàn nhẫn đến vậy? Và liệu Bao Chửng cùng Triển Chiêu có thể vượt qua bóng tối để đưa sự thật ra ánh sáng?
Câu chuyện tiếp tục với những chuẩn bị cuối cùng cho cuộc đối đầu giữa Bao Chửng, Triển Chiêu và kẻ giết người bí ẩn, Hắc Lăng. Bí mật sẽ được phơi bày, nhưng cái giá phải trả có thể là rất lớn.