Vụ Án Của Người Không Mặt - Chương 9
Chương 9: Lưới trời lồng lộng
Bóng tối dần bao trùm Khai Phong khi màn đêm buông xuống, nhưng trong phủ Khai Phong, ánh sáng từ những ngọn đèn lồng vẫn cháy rực, tượng trưng cho sự cảnh giác cao độ của mọi người. Bao Chửng, Triển Chiêu và các cận vệ đang chuẩn bị cho cuộc đối đầu cuối cùng với kẻ sát nhân bí ẩn, Hắc Lăng. Đây không chỉ là một cuộc truy bắt, mà là một trận chiến giữa công lý và bóng tối, giữa sự sống và cái chết.
Bao Chửng đứng trước bản đồ, chỉ vào ngôi đền bỏ hoang—nơi mà theo lời chỉ dẫn của người đàn ông bí ẩn, Hắc Lăng sẽ xuất hiện. Ông quay sang Triển Chiêu và các cận vệ, giọng ông cương quyết.
“Đêm nay, chúng ta sẽ chấm dứt mọi chuyện. Hắc Lăng có thể là một kẻ giết người nguy hiểm, nhưng hắn không thể thoát khỏi lưới trời. Hãy đảm bảo rằng tất cả các lối ra vào ngôi đền đều được phong tỏa. Chúng ta sẽ bao vây và bắt hắn ngay khi hắn xuất hiện.”
Triển Chiêu gật đầu, ánh mắt anh rực sáng với sự quyết tâm. “Bao đại nhân, thuộc hạ đã chuẩn bị xong mọi thứ. Đội cận vệ sẽ bao vây ngôi đền từ bốn phía, không để Hắc Lăng có cơ hội trốn thoát.”
Bao Chửng đặt tay lên vai Triển Chiêu, đôi mắt ông đầy tin tưởng. “Triển Chiêu, ngươi là người tài giỏi nhất mà ta từng gặp. Đêm nay, hãy cẩn thận. Hắc Lăng không phải là một kẻ bình thường. Hắn có thể sẽ sử dụng mọi thủ đoạn để thoát thân.”
Triển Chiêu mỉm cười, đáp lời. “Bao đại nhân, thuộc hạ không sợ hắn. Công lý sẽ chiến thắng, và chúng ta sẽ đưa hắn ra trước pháp luật.”
Đêm đó, toàn bộ đội cận vệ được điều động đến ngôi đền bỏ hoang. Bao Chửng, Triển Chiêu và Công Tôn tiên sinh dẫn đầu, âm thầm tiến vào khu vực với sự cảnh giác cao độ. Ngôi đền cũ kỹ, nằm lặng lẽ giữa rừng cây, giờ đây trở thành trung tâm của cuộc đối đầu giữa thiện và ác.
Triển Chiêu ra hiệu cho các cận vệ bao vây ngôi đền từ mọi phía. Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống khu rừng, tạo nên một bầu không khí lạnh lẽo và đầy u ám. Tất cả đều chờ đợi trong im lặng, mỗi người đều chuẩn bị tinh thần cho cuộc đối đầu cam go.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mọi thứ dường như đứng yên. Nhưng rồi, từ phía sau ngôi đền, một bóng đen lướt qua nhanh như chớp. Triển Chiêu ngay lập tức nhận ra, đó chính là Hắc Lăng.
“Hắn ở đó!” Triển Chiêu hét lên, rồi lao về phía bóng đen. Các cận vệ đồng loạt di chuyển, bao vây ngôi đền từ mọi hướng.
Hắc Lăng không tỏ ra hoảng sợ, hắn đứng sừng sững giữa ngôi đền, đôi mắt sáng rực dưới lớp mặt nạ trống rỗng. Hắn nhìn thẳng vào Triển Chiêu, như thể đang thách thức anh.
“Ngươi không thể thoát được đâu, Hắc Lăng!” Triển Chiêu nói lớn, lưỡi kiếm của anh lóe sáng trong đêm.
Hắc Lăng cười khẽ, tiếng cười của hắn lạnh lùng và đáng sợ. “Triển Chiêu, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể bắt được ta sao? Ta là bóng tối, ta là cái chết. Ngươi không thể đánh bại bóng tối, cũng như không thể thoát khỏi cái chết.”
Không chần chừ, Triển Chiêu lao vào tấn công. Hắc Lăng đáp trả một cách nhanh nhẹn, mỗi đòn tấn công của hắn đều chính xác và nguy hiểm. Cuộc chiến giữa hai cao thủ diễn ra trong chớp mắt, với những đòn tấn công và né tránh liên tục.
Bao Chửng đứng từ xa quan sát, lòng ông lo lắng nhưng cũng tin tưởng vào khả năng của Triển Chiêu. Ông ra lệnh cho các cận vệ tiếp tục bao vây, không để Hắc Lăng có cơ hội trốn thoát.
Cuộc đối đầu giữa Triển Chiêu và Hắc Lăng kéo dài một cách căng thẳng. Cả hai đều là những chiến binh điêu luyện, nhưng dường như Hắc Lăng có một sức mạnh vượt trội, mỗi đòn tấn công của hắn đều ẩn chứa một sự tàn nhẫn và chết chóc.
Triển Chiêu nhận ra rằng, để đánh bại Hắc Lăng, anh cần phải sử dụng cả trí óc, không chỉ là sức mạnh. Anh bắt đầu chuyển từ tấn công sang phòng thủ, tìm cách kéo dài thời gian để Hắc Lăng mất kiên nhẫn và lộ ra sơ hở.
Hắc Lăng dường như cũng nhận ra điều này, nhưng hắn không tỏ ra nao núng. Hắn cười lớn, một tiếng cười điên cuồng vang vọng trong không gian tĩnh lặng của ngôi đền.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại ta bằng cách này sao, Triển Chiêu? Ngươi quá ngây thơ!”
Triển Chiêu không trả lời, đôi mắt anh chỉ chăm chú quan sát từng cử động của Hắc Lăng. Và rồi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hắc Lăng sơ hở, để lộ một khoảng trống nhỏ.
Không bỏ lỡ cơ hội, Triển Chiêu lập tức tung ra một đòn tấn công mạnh mẽ. Lưỡi kiếm của anh chém thẳng vào vai Hắc Lăng, khiến hắn loạng choạng lùi lại. Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ vết thương, nhưng Hắc Lăng vẫn đứng vững, đôi mắt hắn càng thêm phần điên loạn.
“Ngươi đã làm tốt, Triển Chiêu,” Hắc Lăng nói, giọng hắn khàn đặc. “Nhưng ngươi không thể giết ta. Ngươi sẽ không bao giờ có thể giết được ta!”
Với một nỗ lực cuối cùng, Hắc Lăng lao vào tấn công lần nữa, nhưng lần này Triển Chiêu đã sẵn sàng. Anh né tránh đòn tấn công, rồi dùng tất cả sức mạnh của mình tung ra một cú đánh chí mạng. Lưỡi kiếm của anh đâm thẳng vào ngực Hắc Lăng, khiến hắn ngã quỵ xuống đất.
Hắc Lăng thở dốc, đôi mắt hắn dần mất đi sự sống. “Ngươi… đã thắng…” hắn nói, giọng nói yếu ớt và rời rạc. “Nhưng ngươi sẽ không bao giờ biết được sự thật… về vật báu…”
Bao Chửng bước tới gần, nhìn Hắc Lăng đang nằm trên mặt đất. “Vật báu đó là gì? Tại sao ngươi lại giết người để tìm nó?”
Hắc Lăng cười khẽ, một nụ cười đầy bí ẩn. “Vật báu… không phải là thứ ngươi có thể tìm thấy… Nó là một ý niệm, một quyền lực… thứ mà Thiên Địa Hội đã luôn tìm kiếm… Nhưng giờ đây, nó sẽ mãi mãi bị chôn vùi…”
Và rồi, với một tiếng thở cuối cùng, Hắc Lăng gục đầu xuống và không còn cử động nữa. Kẻ giết người bí ẩn đã chết, nhưng những bí mật mà hắn mang theo vẫn còn đó, như một bóng tối không thể xóa nhòa.
Triển Chiêu rút kiếm ra, rồi đứng lặng bên cạnh Bao Chửng. Cả hai nhìn vào thi thể của Hắc Lăng, trong lòng họ không chỉ là cảm giác chiến thắng, mà còn là một nỗi trăn trở về những gì họ chưa thể hiểu hết.
“Chúng ta đã chấm dứt sự khủng bố của hắn,” Bao Chửng nói, giọng ông trầm lắng. “Nhưng câu hỏi vẫn còn đó: Vật báu mà hắn tìm kiếm là gì, và tại sao hắn lại sẵn sàng giết người để có được nó?”
Công Tôn tiên sinh bước tới, nhìn vào thi thể của Hắc Lăng. “Có lẽ vật báu đó không phải là một thứ hữu hình. Có thể nó là một ý niệm về quyền lực, về sự kiểm soát… hoặc đơn giản là một ảo tưởng mà Thiên Địa Hội đã theo đuổi.”
Bao Chửng gật đầu, dù trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi. “Dù là gì đi nữa, chúng ta đã ngăn chặn một thảm họa. Nhưng chúng ta cũng phải cảnh giác, vì có thể sẽ còn những kẻ khác muốn tìm kiếm vật báu đó.”
Triển Chiêu cúi đầu. “Thuộc hạ sẽ tiếp tục theo dõi và điều tra về Thiên Địa Hội, để đảm bảo rằng không có ai khác tiếp tục theo đuổi mục tiêu này.”
Bao Chửng mỉm cười nhẹ, đặt tay lên vai Triển Chiêu. “Ngươi đã làm rất tốt, Triển Chiêu. Khai Phong giờ đây đã an toàn hơn nhờ vào ngươi.”
Đêm đó, ngôi đền bỏ hoang trở nên im lặng lạ thường, như thể nó đã chứng kiến và kết thúc một cuộc chiến giữa thiện và ác. Bao Chửng, Triển Chiêu và các cận vệ rời khỏi ngôi đền, mang theo cảm giác nhẹ nhõm nhưng cũng không kém phần trăn trở.
Kẻ giết người đã bị đánh bại, nhưng những bóng tối mà hắn để lại sẽ còn đeo bám họ trong một thời gian dài. Những câu hỏi về vật báu, về quyền lực và về mục đích của Hắc Lăng vẫn sẽ tiếp tục ám ảnh họ, nhưng họ biết rằng, với công lý và lòng dũng cảm, họ sẽ luôn sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào tiếp theo.
Câu chuyện chuẩn bị đi đến hồi kết, với những sự thật dần được hé lộ, và sự quyết tâm của Bao Chửng và Triển Chiêu trong việc bảo vệ công lý cho Khai Phong.