Vụ Án Của Người Lái Đò - Chương 2
Chương 2: Đêm Định Mệnh Trên Sông
Nguyên rời khỏi ngôi nhà của Từ Phúc, tiến thẳng về phía bờ sông. Dưới ánh trăng mờ ảo, dòng nước chảy nhẹ nhàng, như đang kể lại những câu chuyện bí ẩn của quá khứ. Đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng và tiếng nước vỗ nhẹ vào bờ.
Nguyên dừng chân ở chỗ mà Từ Phúc đã miêu tả là nơi xảy ra vụ án. Anh cúi xuống, xem xét mặt đất xung quanh. Dù đã qua nhiều ngày, dấu vết của sự kiện đêm định mệnh vẫn còn hiện hữu nếu biết tìm ở đúng chỗ.
“Ở đây chắc chắn đã xảy ra một cuộc đấu tranh,” Nguyên tự nhủ, tay cầm chiếc đèn lồng chiếu sáng khu vực. Ánh đèn lồng yếu ớt nhưng đủ để anh nhận ra một vài vết giày in lờ mờ trên mặt đất, dẫn về phía một bụi cây gần đó.
Nguyên bước theo những dấu vết, lòng đầy cảnh giác. Khi đến gần bụi cây, anh thấy một mảnh vải nhỏ, màu đen, mắc vào cành cây. Anh cẩn thận nhặt lên, mảnh vải vẫn còn mới, có lẽ thuộc về bộ y phục của kẻ giết người mà nhân chứng đã miêu tả.
“Bằng chứng này có thể đưa ta đến gần hơn với sự thật,” Nguyên lẩm bẩm và cất mảnh vải vào túi áo. Anh quay người, ánh mắt chạm đến dòng sông lấp lánh dưới ánh trăng.
Trong khoảnh khắc ấy, một ý tưởng lóe lên trong đầu Nguyên. Anh nhìn dòng sông, rồi nhanh chóng quyết định mượn chiếc đò của Từ Phúc để tái hiện lại sự kiện đêm hôm đó. Nguyên tin rằng khi đứng ở vị trí của Từ Phúc, anh có thể cảm nhận được những gì đã xảy ra một cách rõ ràng hơn.
Nguyên trở lại nhà của Từ Phúc, gọi cửa nhẹ nhàng. Từ Phúc nhanh chóng mở cửa, ánh mắt đầy lo lắng.
“Có chuyện gì không? Anh tìm thấy gì rồi à?” Từ Phúc hỏi, giọng thấp thoáng sự căng thẳng.
Nguyên mỉm cười trấn an. “Tôi chỉ cần mượn chiếc đò của ông một lát. Tôi muốn thử tái hiện lại đêm hôm đó để xem có điều gì bị bỏ sót không.”
Từ Phúc gật đầu ngay lập tức. “Được thôi. Chiếc đò ở ngay ngoài kia. Nhưng anh cần tôi đi cùng không?”
Nguyên lắc đầu. “Ông nên nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ tự mình xử lý.”
Từ Phúc trao chìa khóa đò cho Nguyên, ánh mắt vẫn không giấu được sự lo lắng. “Hãy cẩn thận nhé. Dòng sông này vào ban đêm thường rất yên tĩnh, nhưng không ai biết được điều gì có thể xảy ra.”
Nguyên cảm ơn Từ Phúc rồi nhanh chóng ra bờ sông. Chiếc đò nhỏ được cột chặt bên gốc cây, nhấp nhô trên mặt nước. Anh bước lên đò, tháo dây cột và bắt đầu chèo qua sông, theo đúng hướng mà Từ Phúc đã đi vào đêm định mệnh.
Ánh trăng rọi xuống mặt nước, tạo ra những vệt sáng lấp lánh. Nguyên lặng lẽ chèo, đôi mắt sắc bén của anh quét qua từng góc nhỏ, từng chi tiết trên mặt sông và hai bên bờ.
Khi đến giữa sông, nơi mà Từ Phúc đã dừng lại để thả vị quý tộc xuống, Nguyên cảm thấy có một điều gì đó không ổn. Anh dừng chèo, lắng nghe âm thanh xung quanh. Không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, và một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo một cảm giác bất an.
“Phải có điều gì đó đã xảy ra ở đây,” Nguyên tự nhủ, mắt anh tập trung vào bóng tối phía bờ đối diện.
Đột nhiên, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía sau anh. Nguyên quay đầu lại, tay nắm chặt cán chèo như một vũ khí. Một bóng đen từ từ hiện ra, nhưng đó chỉ là một nhánh cây khô trôi dạt trên mặt nước.
“Chỉ là một nhánh cây… mình đang tưởng tượng quá nhiều rồi,” Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh biết rằng cảm giác lo lắng này không chỉ đến từ việc anh đang ở một mình giữa đêm tối.
Bất ngờ, một tiếng rít nhỏ vang lên từ phía bờ sông, kéo Nguyên ra khỏi suy nghĩ của mình. Anh nhanh chóng quay đầu về phía tiếng động, và nhìn thấy một bóng người lén lút di chuyển trong bóng tối, gần nơi vị quý tộc đã bị sát hại.
“Chắc chắn đó không phải là một người bình thường,” Nguyên nghĩ, rồi nhanh chóng điều khiển đò tiến về phía bờ. Nhưng ngay khi anh đến gần, bóng đen đó biến mất, như thể tan biến vào không khí.
Nguyên nhảy lên bờ, lòng đầy cảnh giác. Anh lặng lẽ bước qua các bụi cây, cố gắng tìm kiếm bóng đen mà anh vừa thấy. Nhưng mọi thứ chỉ là một khoảng tối mịt mờ, không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy ai đó vừa ở đây.
Nguyên đứng yên, đôi mắt cố gắng điều chỉnh để quen với bóng tối xung quanh. Anh biết mình không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, bởi vì bất cứ manh mối nhỏ nhất cũng có thể dẫn anh đến với sự thật.
Một lần nữa, tiếng động lại vang lên, lần này từ phía sau lưng. Nguyên nhanh chóng quay lại, tay đã sẵn sàng với cán chèo. Nhưng một lần nữa, anh chỉ thấy một bức màn đen của đêm tối, không có dấu hiệu của bất kỳ ai.
“Đêm nay có vẻ không muốn tiết lộ bí mật của mình,” Nguyên lẩm bẩm, cảm nhận được sự thách thức mà vụ án này mang lại.
Nhưng anh không nản lòng. Nguyên biết rằng sự kiên nhẫn và tinh thần thép là những gì cần thiết để phá giải những bí ẩn đen tối nhất. Và với quyết tâm đó, anh tiếp tục cuộc tìm kiếm, với hy vọng rằng vào cuối cùng, sự thật sẽ lộ diện, và công lý sẽ được phục hồi.