Vụ Án Của Người Lái Đò - Chương 3
Chương 3: Lời Khai Của Từ Phúc
Nguyên trở về ngôi nhà nhỏ của Từ Phúc sau cuộc điều tra ngắn ngủi bên bờ sông. Dù chưa tìm ra được điều gì quá cụ thể, nhưng cảm giác rằng có ai đó đang cố tình che giấu sự thật càng khiến anh thêm quyết tâm. Ánh đèn từ ngôi nhà của Từ Phúc vẫn le lói trong đêm tối, như một dấu hiệu của hy vọng mong manh giữa bầu không khí u ám.
Khi Nguyên bước vào, Từ Phúc ngồi trầm ngâm bên bàn, khuôn mặt khắc khổ hiện rõ nỗi lo âu. Ông ngước lên khi Nguyên bước vào, đôi mắt già nua ánh lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.
“Anh đã tìm thấy gì chưa?” Từ Phúc hỏi, giọng nói mang đầy sự mỏi mệt nhưng không giấu được sự khẩn thiết.
Nguyên ngồi xuống đối diện với ông, ánh mắt nghiêm túc. “Tôi đã tìm thấy một vài manh mối, nhưng cần nhiều thông tin hơn để hiểu rõ toàn bộ vụ việc. Tôi cần ông kể chi tiết lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó. Tất cả những gì ông nhớ được, dù chỉ là điều nhỏ nhất.”
Từ Phúc thở dài, đặt hai bàn tay run rẩy lên bàn. Ông im lặng trong giây lát, như để tìm cách hồi tưởng lại những ký ức đau buồn.
“Đêm đó,” ông bắt đầu, giọng trầm và chậm rãi, “Tôi đang chuẩn bị đi nghỉ sau một ngày làm việc dài thì có một người đến gõ cửa. Khi tôi mở cửa, đó là một vị quý tộc, người mà tôi đã từng gặp qua vài lần. Ông ta yêu cầu tôi đưa qua sông ngay lập tức, và tôi không có lý do gì để từ chối.”
Nguyên gật đầu, lắng nghe cẩn thận từng lời. “Ông ta có vẻ lo lắng hay gấp gáp không? Có nói gì đặc biệt không?”
“Ông ta không nói nhiều,” Từ Phúc tiếp tục. “Chỉ yêu cầu tôi đi nhanh, và không nói gì thêm trong suốt chuyến đi. Khi chúng tôi đến bờ bên kia, tôi nhận thấy ông ta nhìn quanh như đang tìm kiếm ai đó. Tôi không để ý nhiều, chỉ biết rằng ông ta trông có vẻ rất cẩn trọng.”
Nguyên nhíu mày, cố gắng ghép nối các chi tiết. “Ông có thấy ai khác ở bờ bên kia không? Hoặc có nghe thấy âm thanh nào khác lạ?”
Từ Phúc suy nghĩ một lát rồi nói, “Tôi không thấy ai rõ ràng, nhưng có thể có một bóng người đứng ở xa. Tôi nghĩ đó chỉ là một người dân đi ngang qua, nhưng giờ nghĩ lại, có thể đó là một người theo dõi.”
Nguyên cảm thấy như một mảnh ghép quan trọng đã lắp đúng chỗ. “Sau đó thì sao? Ông có quay lại ngay lập tức không?”
“Phải,” Từ Phúc gật đầu. “Sau khi ông ta rời khỏi đò, tôi chèo ngược lại. Nhưng khi tôi vừa đến giữa sông, tôi nghe thấy tiếng kêu thất thanh từ bờ bên kia. Tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng không lâu sau đó, lính đến bắt tôi.”
Nguyên nhìn chằm chằm vào Từ Phúc, cố gắng đọc được sự thật trong đôi mắt mệt mỏi của ông. “Vậy ông không quay lại để kiểm tra tiếng kêu đó sao?”
Từ Phúc lắc đầu, giọng nói run rẩy, “Không, tôi không quay lại. Lúc đó tôi chỉ muốn về nhà nhanh chóng. Tôi không ngờ rằng mình sẽ bị kết tội cho một việc mà tôi không làm.”
Nguyên lặng im một lúc, đôi mắt sắc bén của anh quét qua nét mặt của Từ Phúc. Anh cảm nhận được sự thật trong lời nói của ông ta, nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi cần được giải đáp.
“Ông có nghi ngờ ai có thể là kẻ đã gây ra chuyện này không? Có ai trong làng hoặc trong số những người mà ông từng gặp có thể có động cơ giết người không?” Nguyên hỏi, giọng điệu không còn quá nghiêm khắc mà mang theo sự cảm thông.
Từ Phúc lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào, “Tôi không biết. Tôi chỉ là một người lái đò, không có mâu thuẫn với ai. Tôi cũng không biết gì về cuộc sống của vị quý tộc đó, ngoài việc ông ta giàu có và thường xuyên đi lại giữa các ngôi làng ven sông.”
Nguyên ngẫm nghĩ về những thông tin đã có, cố gắng liên kết chúng lại với nhau. “Ông hãy nghĩ kỹ lại. Có bất kỳ chi tiết nhỏ nào khác mà ông chưa kể không? Một điều gì đó có vẻ không quan trọng lúc đó nhưng bây giờ có thể mang lại manh mối?”
Từ Phúc nhắm mắt, như đang cố lục lại trong trí nhớ của mình. Sau một lúc lâu, ông mở mắt, chậm rãi nói, “Có một điều mà tôi chưa kể. Khi chúng tôi đang giữa sông, vị quý tộc đó đã vô tình làm rơi một cái gì đó xuống nước. Tôi không thấy rõ đó là gì, chỉ nghe thấy tiếng rơi và thấy ông ta vội vàng cúi xuống nhưng không thể vớt lại được.”
Nguyên chăm chú lắng nghe, trong đầu bắt đầu hình dung ra một kịch bản. “Điều đó có thể quan trọng. Có lẽ đó là một vật gì đó quan trọng mà ông ta mang theo. Và ai đó đã biết về nó.”
Từ Phúc nhìn Nguyên, ánh mắt lấp lánh sự hy vọng. “Anh nghĩ điều đó có thể giúp gì cho tôi không? Có cách nào để chứng minh tôi vô tội không?”
Nguyên đứng dậy, ánh mắt kiên quyết. “Tôi sẽ tìm hiểu thêm về vị quý tộc đó và những mối quan hệ của ông ta. Tôi cũng sẽ tìm kiếm trên sông xem có tìm thấy vật gì đó mà ông ta đã làm rơi không. Mọi manh mối, dù nhỏ nhặt nhất, đều có thể giúp chúng ta tìm ra sự thật.”
Từ Phúc nhìn Nguyên với ánh mắt đầy biết ơn. “Cảm ơn anh. Tôi không biết mình có thể trông cậy vào ai khác ngoài anh.”
Nguyên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng quyết tâm. “Tôi ở đây để làm rõ sự thật và đòi lại công lý cho ông. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra kẻ thực sự đứng sau vụ án này.”
Với lời hứa ấy, Nguyên rời khỏi nhà Từ Phúc, hướng thẳng về phía ngôi làng. Trong lòng anh, quyết tâm tìm ra sự thật và minh oan cho Từ Phúc càng thêm mạnh mẽ. Bóng tối của đêm vẫn bao trùm, nhưng với Nguyên, đó chỉ là thử thách để vượt qua trên con đường tìm kiếm công lý.