Vụ Án Của Người Lái Đò - Chương 4
Chương 4: Vết Máu Trên Bờ Sông
Nguyên rời khỏi nhà Từ Phúc, tiến thẳng về phía bờ sông nơi xảy ra vụ án. Ánh trăng bạc chiếu rọi xuống dòng nước lấp lánh, tạo nên một khung cảnh yên bình đầy mâu thuẫn với những bí ẩn và nỗi kinh hoàng đã diễn ra tại đây. Nguyên dừng lại ở chỗ mà Từ Phúc đã miêu tả là nơi vị quý tộc rời khỏi chiếc đò, cố gắng tái hiện lại toàn bộ khung cảnh đêm đó trong đầu.
Mặt đất xung quanh vẫn còn giữ lại những dấu vết của cuộc đấu tranh. Nguyên cúi xuống, lật từng tảng đất, tìm kiếm bất cứ dấu vết nào có thể dẫn đến sự thật. Đôi mắt sắc bén của anh không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, từ những dấu giày in trên đất, đến những vết xước nhỏ trên mặt đất do cuộc vật lộn có thể đã xảy ra.
“Phải có thứ gì đó,” Nguyên thì thầm với chính mình, khi ánh đèn lồng của anh chiếu rọi một khu vực bùn lầy gần bờ sông. Anh cúi xuống và thấy một thứ gì đó khác thường: một vệt máu khô. Dù đã bị che khuất bởi đất và thời gian, nhưng với kinh nghiệm dày dạn của mình, Nguyên có thể nhận ra ngay.
Anh nhanh chóng lấy từ túi áo ra một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng chạm vào vệt máu. Cảm giác lành lạnh trên đầu ngón tay khiến anh cảm thấy rõ ràng hơn tầm quan trọng của bằng chứng này. Đây không phải là vết máu nhỏ, nó có vẻ như là dấu hiệu của một cuộc tấn công mạnh mẽ.
Nguyên đứng dậy, ánh mắt hướng về phía con đường mòn dẫn vào rừng. “Nếu có một cuộc vật lộn xảy ra ở đây, kẻ tấn công có thể đã bị thương. Hoặc đây là máu của nạn nhân.”
Anh tiếp tục lần theo các dấu vết còn lại. Những dấu chân dẫn vào khu rừng gần đó, nơi ánh sáng từ mặt trăng không thể xuyên qua những tán lá dày đặc. Nguyên cảm thấy một sự căng thẳng ngấm ngầm trong không khí, như thể chính khu rừng đang nắm giữ những bí mật đen tối của đêm hôm đó.
Đi sâu vào trong rừng, anh bắt đầu nghe thấy những âm thanh xào xạc của động vật đêm, tiếng cú kêu xa xăm, và tiếng lá rơi khẽ khàng dưới chân. Nhưng điều khiến anh dừng lại là một vật lạ nằm dưới gốc cây lớn. Đó là một con dao găm, lưỡi dao sáng bóng dù đã bị phủ lên một lớp bùn đất. Nhưng điều đáng chú ý nhất là trên lưỡi dao còn dính lại một chút máu khô.
Nguyên cúi xuống, cẩn thận nhặt con dao lên bằng cách dùng chiếc khăn sạch để tránh làm nhiễm bẩn. Anh xem xét con dao, nhận thấy rằng nó được chạm khắc tinh xảo, với hoa văn chỉ dành cho những người thuộc tầng lớp quý tộc. “Có vẻ như vị quý tộc đã bị tấn công khi rời khỏi chiếc đò,” Nguyên nghĩ thầm. “Nhưng ai đã làm điều này? Và tại sao?”
Tiếng lá xào xạc làm Nguyên dừng lại suy nghĩ. Anh nhanh chóng nấp sau thân cây, đôi mắt quan sát xung quanh. Bóng đêm đen đặc, nhưng một ánh sáng nhỏ lóe lên ở phía xa, như ánh sáng từ một chiếc đèn lồng đang di chuyển về phía anh.
Nguyên nín thở, chờ đợi. Ánh sáng đó mỗi lúc một gần, cho đến khi anh có thể thấy rõ một người đàn ông cao lớn, mặc áo chùng đen, đang dò dẫm từng bước trong rừng. Người đàn ông này có vẻ đang tìm kiếm thứ gì đó, và khi tiến đến gần gốc cây nơi Nguyên vừa nhặt được con dao, ông ta dừng lại, nhìn quanh với vẻ sốt ruột.
Nguyên nhận ra đây có thể là cơ hội để tìm hiểu thêm. Anh nhẹ nhàng bước ra từ chỗ nấp, giọng nói lạnh lùng vang lên trong đêm tối:
“Ông đang tìm thứ này sao?”
Người đàn ông giật mình, quay phắt lại và ánh mắt hắn ta dừng ngay trên con dao găm mà Nguyên đang cầm. Khuôn mặt của hắn ngay lập tức biến sắc, từ ngạc nhiên chuyển sang kinh hãi.
“Ngươi… Ngươi là ai?” Hắn lắp bắp hỏi, tay run rẩy giấu sau lưng như để tìm kiếm một vũ khí hoặc tìm cách tẩu thoát.
Nguyên tiến lại gần, không để đối phương có thời gian suy nghĩ. “Tôi là người đến để tìm ra sự thật. Và tôi nghĩ ông có nhiều điều cần phải giải thích.”
Người đàn ông lùi lại, nhưng ánh mắt lóe lên một tia kiên quyết. Hắn đột ngột xoay người, lao về phía rừng rậm để trốn thoát. Nguyên không ngần ngại, anh nhanh chóng đuổi theo, lòng đầy quyết tâm bắt kẻ khả nghi này.
Cuộc rượt đuổi diễn ra căng thẳng giữa bóng đêm, nhưng với sự nhanh nhẹn và kinh nghiệm của mình, Nguyên dần dần thu hẹp khoảng cách. Cuối cùng, anh tung mình bắt kịp người đàn ông, quật ngã hắn xuống đất.
“Ông sẽ không trốn thoát đâu,” Nguyên gằn giọng, ghì chặt kẻ khả nghi xuống đất.
Người đàn ông thở hổn hển, cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi sức mạnh của Nguyên. “Ngươi không biết mình đang dính vào chuyện gì đâu!” Hắn hét lên, giọng nói đầy lo lắng.
Nguyên nắm lấy cổ áo hắn, kéo lên gần mặt mình. “Vậy hãy nói cho tôi biết, chuyện gì đang diễn ra? Tại sao vị quý tộc lại bị giết? Và ai là kẻ đứng sau vụ này?”
Người đàn ông im lặng trong giây lát, rồi cuối cùng buông một tiếng thở dài nặng nề. “Ta không giết ông ta. Nhưng… ta biết ai đã làm. Ta chỉ là người đưa tin, nhưng ta bị ép buộc phải tham gia vào việc này. Nếu không, chúng sẽ giết ta.”
Nguyên nhìn sâu vào mắt hắn, nhận thấy sự sợ hãi và tuyệt vọng trong lời nói. “Ai? Ai là kẻ đứng sau chuyện này?”
Người đàn ông cúi đầu, giọng run rẩy. “Là… là Tôn Mậu. Hắn muốn chiếm đoạt tài sản của quý tộc, và ông ta biết quá nhiều điều nguy hiểm về hắn. Nếu ta không giúp hắn che giấu tội lỗi, ta cũng sẽ chết.”
Nguyên buông tay, để người đàn ông ngồi dậy, ánh mắt anh đầy nghiêm nghị. “Ông sẽ phải đến gặp quan để làm chứng. Chỉ có sự thật mới giúp ông thoát khỏi sự đe dọa của Tôn Mậu.”
Người đàn ông gật đầu, lòng đầy lo lắng nhưng cũng thấy nhẹ nhõm vì đã trút được gánh nặng. “Được, ta sẽ làm chứng. Nhưng ngươi phải bảo đảm rằng ta và gia đình ta sẽ được an toàn.”
Nguyên đứng dậy, đưa tay kéo hắn lên. “Tôi sẽ đảm bảo điều đó. Công lý sẽ được thực thi.”
Người đàn ông cúi đầu cảm kích, và Nguyên biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong việc phá giải vụ án phức tạp này. Với thông tin mới có được, anh đã có thêm một manh mối quan trọng để giải cứu Từ Phúc và đưa kẻ thực sự phạm tội ra ánh sáng. Nhưng con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, và Nguyên biết rằng mình cần phải cẩn trọng hơn bao giờ hết.