Vụ Án Của Người Lái Đò - Chương 5
Chương 5: Nhân Chứng Bí Ẩn
Sáng hôm sau, Nguyên cùng người đàn ông mà anh đã bắt giữ trong rừng—người mà anh biết tên là Trương Vĩnh—đưa nhau đến trụ sở của quan huyện. Trương Vĩnh giờ đây không còn vẻ sợ hãi như đêm qua, nhưng vẫn luôn nhìn quanh với ánh mắt lo âu. Nguyên hiểu rõ sự lo lắng của Trương Vĩnh, vì Tôn Mậu là một người có quyền lực lớn trong vùng này.
Khi đến trước cửa nhà quan, Nguyên dặn dò Trương Vĩnh: “Ông hãy giữ bình tĩnh. Chúng ta cần nói rõ sự thật với quan huyện. Chỉ khi ông làm chứng, chúng ta mới có thể bắt Tôn Mậu chịu trách nhiệm.”
Trương Vĩnh gật đầu, dù tay ông vẫn run nhẹ. “Tôi sẽ nói tất cả những gì tôi biết. Nhưng hãy nhớ lời hứa bảo vệ tôi và gia đình.”
Nguyên gật đầu, rồi cả hai bước vào trụ sở. Quan huyện là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu mọi lời nói dối. Khi nghe Nguyên trình bày vụ việc, ông trầm ngâm một lúc lâu trước khi hỏi:
“Ngươi có chắc rằng lời của Trương Vĩnh là sự thật không? Tôn Mậu là một người có thế lực, và lời buộc tội này không thể coi nhẹ.”
Nguyên đáp lại với sự tự tin: “Thưa đại nhân, tôi đã điều tra kỹ lưỡng và tin rằng Trương Vĩnh đang nói sự thật. Ông ta chỉ là người bị ép buộc, và sự chứng kiến của ông ta có thể giúp chúng ta vạch trần kẻ đứng sau.”
Quan huyện nhìn Trương Vĩnh một lúc lâu, rồi gật đầu. “Được, chúng ta sẽ triệu tập Tôn Mậu đến để đối chất. Nếu hắn thực sự phạm tội, ta sẽ không để hắn thoát.”
Sau khi rời khỏi trụ sở của quan, Nguyên và Trương Vĩnh quay lại làng. Trên đường đi, Trương Vĩnh liên tục nhìn quanh, lo lắng về việc Tôn Mậu có thể phát hiện ra sự phản bội của mình. Nguyên cảm nhận được sự căng thẳng từ người đồng hành, nên quyết định nói chuyện để làm dịu tình hình.
“Trương Vĩnh, tôi hiểu ông đang lo lắng. Nhưng ông cần phải nhớ rằng nếu chúng ta không làm rõ sự thật, nhiều người khác sẽ tiếp tục chịu cảnh oan ức. Từ Phúc chỉ là một trong số đó.”
Trương Vĩnh thở dài, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi. “Tôi biết, nhưng Tôn Mậu là một kẻ nguy hiểm. Hắn có thể giết tôi và gia đình mà không ai hay biết.”
Nguyên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ làm mọi cách để bảo vệ ông và gia đình. Nhưng điều quan trọng nhất là ông phải can đảm. Chúng ta đang chiến đấu cho công lý, và đó là điều đáng giá.”
Khi trở về làng, Nguyên quyết định tìm thêm nhân chứng để củng cố lời khai của Trương Vĩnh. Anh đi dạo quanh làng, hỏi thăm những người dân khác về sự việc xảy ra vào đêm đó. Hầu hết mọi người đều e ngại khi nhắc đến Tôn Mậu, nhưng Nguyên biết rằng có ai đó phải biết điều gì đó.
Cuối cùng, tại một ngôi nhà nhỏ ở rìa làng, Nguyên gặp được một người phụ nữ lớn tuổi tên là Bà Lý. Khi Nguyên hỏi về đêm xảy ra vụ án, Bà Lý ban đầu lảng tránh, nhưng sau khi Nguyên thuyết phục rằng sự thật cần được phơi bày, bà bắt đầu kể lại những gì mình biết.
“Tối hôm đó, tôi đang ngồi dệt vải thì nghe thấy tiếng động lạ từ phía bờ sông,” Bà Lý bắt đầu, giọng nói run rẩy. “Tôi nhìn qua cửa sổ và thấy hai bóng người, một trong số đó tôi nhận ra là Tôn Mậu. Hắn đang cãi vã với một người khác, và rồi tôi thấy Tôn Mậu rút dao đâm vào người kia.”
Nguyên gật đầu, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. “Bà có chắc đó là Tôn Mậu không? Bà có nhìn thấy rõ mặt hắn không?”
Bà Lý gật đầu. “Tôi không thể nhầm được. Hắn có một vết sẹo lớn trên mặt, và khi ánh trăng chiếu xuống, tôi thấy rất rõ. Sau khi đâm người kia, hắn ném con dao xuống đất rồi bỏ đi. Tôi quá sợ hãi, không dám ra ngoài.”
Nguyên biết rằng lời khai của Bà Lý là một bằng chứng quan trọng. Nếu kết hợp với lời khai của Trương Vĩnh, họ đã có đủ để đối mặt với Tôn Mậu. Nhưng Nguyên cũng biết rằng việc này sẽ không dễ dàng, vì Tôn Mậu là người có quyền lực và sẽ không dễ dàng khuất phục.
Anh cảm ơn Bà Lý và rời khỏi nhà bà, trong đầu đã lên kế hoạch cho bước tiếp theo. Nguyên biết rằng thời gian không còn nhiều, và anh cần phải hành động nhanh chóng trước khi Tôn Mậu kịp làm điều gì đó để che giấu tội ác của mình.
Khi trở về làng, Nguyên gặp lại Trương Vĩnh và nói: “Chúng ta đã có thêm một nhân chứng. Bây giờ chỉ còn chờ đến lúc đối chất với Tôn Mậu. Hãy chuẩn bị tinh thần, vì cuộc đối đầu này sẽ rất căng thẳng.”
Trương Vĩnh gật đầu, dù ánh mắt vẫn còn lo lắng, nhưng có vẻ đã bớt sợ hãi hơn. “Tôi sẽ làm hết sức mình. Tôi chỉ mong rằng chúng ta sẽ thành công.”
Nguyên mỉm cười động viên. “Chúng ta sẽ thành công. Công lý luôn thắng thế, dù có khó khăn đến đâu.”
Với sự quyết tâm đó, Nguyên cùng Trương Vĩnh và những nhân chứng khác chuẩn bị cho cuộc đối đầu cuối cùng với Tôn Mậu. Bóng tối của tội ác dần dần bị xé toạc, và ánh sáng của sự thật đang đến gần hơn bao giờ hết. Nhưng Nguyên cũng hiểu rằng đây sẽ là thử thách lớn nhất mà anh phải đối mặt trong vụ án này.