Vụ Án Của Người Lái Đò - Chương 6
Chương 6: Âm Mưu Sau Bóng Tối
Nguyên và Trương Vĩnh đứng bên ngoài trụ sở của quan huyện, nơi Tôn Mậu vừa được triệu tập đến. Nguyên có thể cảm nhận được không khí căng thẳng đang bao trùm. Những bước đi vội vã của lính gác, tiếng thở dài của người dân, và những ánh mắt tò mò lẫn lo lắng từ xa tạo nên một cảm giác bất an.
Bên trong phòng xử án, Tôn Mậu ngồi trên ghế đối diện với quan huyện. Hắn là một người đàn ông tầm vóc lớn, khuôn mặt mang vẻ tàn bạo với vết sẹo dài kéo qua mắt trái. Hắn ngồi thẳng lưng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua từng người trong phòng, như thể hắn không hề quan tâm đến bất kỳ ai ở đây.
Quan huyện gõ nhẹ cây búa lên bàn, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tôn Mậu. “Tôn Mậu, hôm nay ngươi bị triệu tập vì những lời cáo buộc nghiêm trọng liên quan đến vụ án mạng của vị quý tộc. Ngươi có gì để nói về điều này không?”
Tôn Mậu cười nhạt, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào quan huyện. “Thưa đại nhân, tôi không hiểu tại sao lại có những lời cáo buộc vô căn cứ này. Tôi chỉ là một thương nhân lương thiện, làm ăn chăm chỉ và luôn tuân thủ pháp luật. Tôi không liên quan gì đến cái chết của vị quý tộc đó.”
Nguyên, đứng bên cạnh Trương Vĩnh, quan sát kỹ lưỡng từng biểu hiện của Tôn Mậu. Anh biết rằng kẻ trước mặt là một người xảo quyệt, luôn biết cách che giấu tội ác của mình dưới vỏ bọc hoàn hảo.
Quan huyện gật đầu, ra hiệu cho lính dẫn Trương Vĩnh vào phòng. Trương Vĩnh bước vào, đôi chân vẫn còn run rẩy nhưng ánh mắt kiên quyết. Anh biết rằng đây là cơ hội duy nhất để nói ra sự thật và cứu gia đình mình khỏi sự đe dọa của Tôn Mậu.
“Trương Vĩnh,” quan huyện nói, “Ngươi hãy kể lại những gì ngươi biết về vụ án này. Hãy nhớ, lời ngươi nói sẽ được kiểm chứng cẩn thận.”
Trương Vĩnh hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện. “Thưa đại nhân, tôi là người đưa tin cho Tôn Mậu. Hắn đã ép buộc tôi tham gia vào kế hoạch giết vị quý tộc. Đêm đó, sau khi Tôn Mậu và vị quý tộc gặp nhau, tôi đã chứng kiến cảnh hắn đâm chết ông ta và ra lệnh cho tôi phải giúp hắn che giấu tội ác.”
Cả phòng xử án im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tôn Mậu. Hắn vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng đôi mắt lóe lên tia giận dữ khi nghe những lời tố cáo của Trương Vĩnh.
“Ngươi dám vu khống ta?” Tôn Mậu đứng bật dậy, giọng hắn tràn đầy tức giận. “Ta sẽ không để yên cho ngươi đâu, Trương Vĩnh. Ngươi chỉ là một tên hèn nhát, tìm cách đổ tội cho ta để cứu mạng mình!”
Nguyên bước lên, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát. “Tôn Mậu, lời nói của Trương Vĩnh không phải là vô căn cứ. Tôi đã tìm thấy con dao găm mà ngươi dùng để giết vị quý tộc, và cũng có một nhân chứng khác đã nhìn thấy ngươi tại hiện trường.”
Nguyên ra hiệu, và Bà Lý được dẫn vào phòng xử án. Bà Lý bước vào, ánh mắt dũng cảm nhưng không giấu được sự căng thẳng khi phải đối diện với Tôn Mậu. Khi bà nhìn thấy hắn, một tia sợ hãi thoáng qua trong đôi mắt bà, nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Quan huyện ra lệnh cho Bà Lý kể lại những gì bà đã chứng kiến. Bà Lý khẽ cúi đầu, rồi bắt đầu nói. “Thưa đại nhân, tôi đã nhìn thấy Tôn Mậu đâm chết vị quý tộc vào đêm đó. Ánh trăng sáng rõ ràng, và tôi không thể nhầm lẫn. Hắn là kẻ đã giết người.”
Một lần nữa, phòng xử án chìm vào im lặng. Tôn Mậu nhếch mép cười, nhưng nụ cười của hắn đã mất đi phần tự tin. “Lời nói của một bà già đáng giá bao nhiêu? Ngươi có bằng chứng nào khác ngoài lời vu khống này không?”
Nguyên không trả lời ngay lập tức. Anh từ từ lấy con dao găm ra khỏi túi, giơ lên trước mặt mọi người. “Đây là con dao mà Tôn Mậu đã sử dụng để giết vị quý tộc. Nó có dấu vân tay và vết máu còn sót lại, và chúng tôi sẽ cho kiểm tra để xác định rằng máu này thuộc về nạn nhân.”
Tôn Mậu, nhận ra rằng không thể chối cãi, bắt đầu tỏ ra lo lắng. Hắn bước lùi lại, ánh mắt hoảng loạn. “Ngươi… ngươi không có quyền bắt ta. Ta là một người có quyền lực ở đây, không ai có thể làm gì ta!”
Quan huyện nhìn thẳng vào Tôn Mậu, giọng nói nghiêm khắc và không khoan nhượng. “Tôn Mậu, quyền lực của ngươi không thể che giấu tội ác. Ta sẽ ra lệnh cho lính bắt ngươi ngay lập tức và điều tra sâu hơn. Nếu ngươi thực sự vô tội, chúng ta sẽ tìm ra. Nhưng nếu ngươi có tội, ngươi sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.”
Lính gác tiến lên, còng tay Tôn Mậu lại. Hắn chống cự yếu ớt, nhưng biết rằng mọi chuyện đã kết thúc. Ánh mắt hắn đầy căm hận, nhìn Nguyên như thể muốn nuốt chửng anh. “Ngươi sẽ phải trả giá cho việc này, tên thám tử ngu ngốc. Ngươi không biết mình đang dính vào chuyện gì đâu!”
Nguyên bình tĩnh đáp lại, giọng nói đầy quyết tâm. “Ta chỉ biết rằng công lý phải được thực thi. Không ai, kể cả ngươi, có thể thoát khỏi tội ác mà mình đã gây ra.”
Tôn Mậu bị lôi ra khỏi phòng xử án, và không khí trong phòng dường như nhẹ nhàng hơn sau khi hắn rời đi. Quan huyện nhìn Nguyên với ánh mắt đầy cảm kích. “Ngươi đã làm rất tốt. Nhờ có ngươi, chúng ta đã vạch trần được một kẻ ác nhân. Ta sẽ tiếp tục điều tra và đảm bảo rằng mọi tội ác của hắn sẽ bị trừng phạt.”
Nguyên cúi đầu khiêm tốn. “Đây là nhiệm vụ của tôi. Cảm ơn đại nhân đã hỗ trợ.”
Sau khi mọi chuyện đã được xử lý, Nguyên cùng Trương Vĩnh rời khỏi trụ sở của quan huyện. Trương Vĩnh nhìn Nguyên với ánh mắt biết ơn. “Cảm ơn anh, thám tử. Nếu không có anh, tôi không biết mình sẽ ra sao.”
Nguyên mỉm cười, vỗ vai Trương Vĩnh. “Ông đã dũng cảm đứng lên vì sự thật. Điều đó mới thực sự quan trọng. Bây giờ, ông hãy trở về với gia đình, sống cuộc đời mà ông xứng đáng có.”
Trương Vĩnh cúi đầu cảm kích, rồi từ biệt Nguyên để trở về nhà. Nguyên nhìn theo bóng dáng của ông ta, lòng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng một vụ án nữa đã được giải quyết, và một người vô tội đã được minh oan.
Tuy nhiên, Nguyên cũng biết rằng công lý không phải lúc nào cũng dễ dàng đạt được. Anh tự nhủ phải luôn cảnh giác và sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo, vì công lý là điều anh theo đuổi, và nó luôn đòi hỏi sự kiên nhẫn, dũng cảm, và quyết tâm.