Vụ Án Của Người Lái Đò - Chương 7
Chương 7: Sự Thật Bị Che Giấu
Sau khi vụ án Tôn Mậu được tạm thời giải quyết, Nguyên quyết định ở lại làng thêm vài ngày để đảm bảo rằng mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Nhưng anh vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa đúng. Mặc dù Tôn Mậu đã bị bắt, nhưng Nguyên không thể lắc khỏi đầu một cảm giác rằng có một âm mưu lớn hơn đang được che giấu đằng sau vụ việc này.
Một buổi sáng, khi Nguyên đang đi dạo quanh làng để xem xét tình hình, anh tình cờ gặp một người phụ nữ trẻ tuổi tên là Liên Hoa. Cô ấy là con gái của vị quý tộc bị sát hại và đã quay trở lại làng để tìm hiểu về cái chết của cha mình. Đôi mắt cô lộ rõ vẻ đau buồn, nhưng cũng đầy quyết tâm.
Nguyên tiến lại gần và nhẹ nhàng chào hỏi: “Chào cô, tôi là thám tử Nguyên. Tôi đã điều tra vụ án của cha cô. Tôi rất tiếc về mất mát của cô.”
Liên Hoa nhìn Nguyên với đôi mắt đỏ hoe, nhưng cô giữ bình tĩnh. “Cảm ơn anh, thám tử. Tôi đã nghe nói về anh và những gì anh đã làm. Tôi chỉ muốn biết sự thật về cái chết của cha tôi. Ông ấy không đáng phải chết như vậy.”
Nguyên gật đầu, hiểu rằng cô đang tìm kiếm câu trả lời. “Tôi cũng muốn tìm ra toàn bộ sự thật. Nếu cô có thông tin gì, hoặc nếu cô nghĩ rằng có điều gì đó không đúng, tôi rất sẵn lòng lắng nghe.”
Liên Hoa im lặng một lúc, rồi nói nhỏ: “Tôi không tin rằng chỉ có Tôn Mậu là kẻ chủ mưu. Cha tôi là một người cẩn thận, và ông ấy luôn biết rõ ai là bạn, ai là thù. Nhưng gần đây, ông ấy đã nhận được một bức thư lạ, và sau đó mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ quặc.”
Nguyên cảm thấy sự nghi ngờ của mình bắt đầu có cơ sở. “Bức thư đó hiện giờ ở đâu?”
Liên Hoa lắc đầu. “Tôi không biết. Sau khi cha tôi qua đời, tất cả những tài liệu cá nhân của ông ấy đều bị mất tích. Tôi đã cố gắng tìm kiếm, nhưng không thấy gì cả. Tôi cảm thấy như có ai đó đang cố tình xóa bỏ mọi dấu vết.”
Nguyên cảm nhận được rằng đây chính là manh mối mà anh cần. “Cô có biết ai có thể có động cơ để làm điều này không? Có ai có liên quan đến công việc hay mối quan hệ của cha cô mà cô nghi ngờ không?”
Liên Hoa suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Cha tôi có quan hệ làm ăn với một số người, nhưng có một người đặc biệt mà tôi luôn cảm thấy không an toàn khi ông ta xuất hiện. Ông ta tên là Vương Thế, một thương nhân quyền lực và có ảnh hưởng lớn. Ông ta đã nhiều lần mời cha tôi hợp tác trong các dự án lớn, nhưng cha tôi luôn từ chối vì cảm thấy không tin tưởng.”
Nguyên nhìn thẳng vào Liên Hoa, đôi mắt anh sáng lên với sự quyết tâm. “Vương Thế, ông ta có mối liên hệ nào với Tôn Mậu không?”
Liên Hoa gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng. “Có, họ thường xuyên gặp nhau. Tôi không biết nội dung các cuộc trò chuyện của họ, nhưng cha tôi luôn cảnh giác với những cuộc gặp gỡ đó.”
Nguyên hiểu rằng mình cần phải điều tra sâu hơn về Vương Thế. Có thể hắn chính là kẻ chủ mưu thực sự, và Tôn Mậu chỉ là một con tốt thí trong kế hoạch của hắn. Nhưng để làm được điều này, Nguyên cần phải cẩn trọng, vì Vương Thế rõ ràng là một người rất nguy hiểm.
“Liên Hoa, tôi sẽ điều tra Vương Thế,” Nguyên nói. “Nhưng tôi cần cô giữ kín chuyện này. Nếu hắn biết chúng ta đang nhắm đến hắn, hắn sẽ hành động trước.”
Liên Hoa gật đầu, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô. “Tôi sẽ giữ bí mật. Anh phải cẩn thận, thám tử. Vương Thế không phải là người dễ đối phó.”
Nguyên mỉm cười trấn an cô. “Tôi đã đối mặt với nhiều kẻ nguy hiểm trong sự nghiệp của mình, nhưng công lý luôn là đích đến cuối cùng. Tôi sẽ không để bất kỳ ai thoát khỏi sự trừng phạt mà họ đáng phải nhận.”
Buổi chiều hôm đó, Nguyên bắt đầu cuộc điều tra về Vương Thế. Anh tìm cách tiếp cận những người đã từng làm ăn với hắn, hỏi thăm về các giao dịch và mối quan hệ của hắn với những người khác trong vùng. Mọi thứ dần dần trở nên rõ ràng hơn. Vương Thế không chỉ là một thương nhân quyền lực mà còn là một kẻ thao túng, sử dụng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Trong khi điều tra, Nguyên phát hiện ra một số người đã bị Vương Thế đe dọa hoặc bị ép buộc phải hợp tác với hắn. Hắn sử dụng quyền lực và tiền bạc để khống chế những người yếu thế, và nhiều người đã phải chịu cảnh bất công vì không thể chống lại hắn.
Nhưng điều quan trọng nhất mà Nguyên phát hiện ra là Vương Thế đã bí mật gặp Tôn Mậu ngay trước khi vị quý tộc bị sát hại. Cuộc gặp gỡ này không được nhiều người biết đến, nhưng một người dân địa phương đã tình cờ nhìn thấy họ nói chuyện tại một quán trà gần làng.
Nguyên biết rằng đây chính là manh mối quan trọng mà anh cần. Vương Thế rõ ràng đã tham gia vào vụ án này, và có thể hắn chính là kẻ chủ mưu thực sự. Nhưng để lật tẩy hắn, Nguyên cần thêm bằng chứng và cần phải hành động một cách khéo léo để không khiến hắn cảnh giác.
Buổi tối, khi Nguyên quay về trụ sở của quan huyện, anh trình bày tất cả những gì đã phát hiện với quan huyện. Quan huyện nghe xong, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng.
“Ngươi nghĩ rằng Vương Thế là kẻ chủ mưu?” Quan huyện hỏi, ánh mắt đầy suy tư.
“Vâng, tôi tin rằng Tôn Mậu chỉ là một con tốt trong kế hoạch của hắn,” Nguyên đáp. “Nhưng để chứng minh điều này, chúng ta cần phải bắt hắn khi hắn không ngờ tới. Tôi đề xuất chúng ta tổ chức một cuộc phục kích tại nhà của Vương Thế. Nếu may mắn, chúng ta có thể bắt quả tang hắn khi hắn đang thực hiện một hành vi phạm pháp.”
Quan huyện gật đầu, đồng ý với kế hoạch của Nguyên. “Được, ta sẽ chuẩn bị người và tiến hành kế hoạch ngay đêm nay. Ngươi hãy sẵn sàng, vì đây sẽ là cuộc đối đầu nguy hiểm.”
Nguyên gật đầu, cảm nhận được áp lực nặng nề đang đặt lên vai mình. Nhưng anh cũng biết rằng đây là cơ hội tốt nhất để đưa toàn bộ sự thật ra ánh sáng và trả lại công lý cho những người bị hại. Đêm nay sẽ là đêm quyết định, và Nguyên phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với một trong những kẻ thù nguy hiểm nhất mà anh từng gặp.
Bóng đêm dần buông xuống, và Nguyên cùng những người lính lặng lẽ tiến đến nhà của Vương Thế, sẵn sàng cho cuộc phục kích mà họ đã lên kế hoạch. Nhưng trong tâm trí Nguyên, anh biết rằng đây không chỉ là cuộc đấu trí với một tên tội phạm, mà còn là cuộc chiến để bảo vệ những giá trị mà anh luôn tôn thờ: sự thật và công lý.