Vụ Án Của Người Nông Dân - Chương 1
Chương 1: Cuộc hành trình quay về quá khứ
Một buổi chiều mùa thu, khi nắng nhạt trải dài trên các con phố tấp nập của thành phố, thám tử Lý Hạo đang ngồi trong phòng làm việc của mình, chìm đắm trong những suy nghĩ về các vụ án gần đây. Đột nhiên, một chiếc phong bì cổ màu vàng đất xuất hiện trên bàn, như thể vừa được đặt xuống một cách bí ẩn. Lý Hạo mở phong bì và đọc lướt qua bức thư:
“Kính gửi thám tử Lý Hạo,
Một vụ án mạng đã xảy ra trong triều đại nhà Tống, khiến một người nông dân bị kết tội oan. Chỉ có ngài, với khả năng đặc biệt của mình, mới có thể tìm ra sự thật.
Hãy nhanh chóng trở về quá khứ và giải oan cho người vô tội.”
Lý Hạo lặng lẽ đọc xong bức thư, ánh mắt anh sắc bén khi nhận ra đây không phải là một vụ án bình thường. Anh thở dài, biết rằng mình không thể từ chối một nhiệm vụ như vậy. Lý Hạo đứng dậy, mở chiếc tủ gỗ cũ kĩ, nơi anh cất giữ một chiếc đồng hồ cổ – công cụ giúp anh xuyên không qua các thời đại.
Anh đặt chiếc đồng hồ lên bàn, nhấn vào nút trên đỉnh đồng hồ, và ngay lập tức, ánh sáng xanh bao phủ lấy căn phòng. Không gian xung quanh anh bắt đầu xoay tròn, những hình ảnh hiện đại dần biến mất, thay vào đó là hình ảnh của một ngôi làng nhỏ bé, yên bình nhưng đầy lo lắng.
Lý Hạo xuất hiện giữa làng, nơi mà anh cảm nhận được không khí căng thẳng lan tỏa. Những tiếng xì xào của dân làng, ánh mắt nghi ngại và sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt từng người. Anh quyết định bắt đầu điều tra từ một quán trà nhỏ, nơi có thể nghe được nhiều tin tức và lời đồn đại nhất.
Vừa bước vào quán trà, Lý Hạo đã nghe thấy những lời bàn tán của vài người đàn ông lớn tuổi:
“Nghe nói Lý Dân bị bắt rồi. Tội nghiệp ông ta, cả đời hiền lành mà giờ lại bị kết tội giết người,” một ông lão nói, giọng đầy thương cảm.
“Phải rồi, nhưng bằng chứng rành rành ra đấy. Người ta tìm thấy dao dính máu trong nhà ông ấy, lại còn cả dấu chân dẫn thẳng từ hiện trường về nhà nữa,” người khác nói tiếp, giọng không kém phần nghiêm trọng.
Lý Hạo ngồi xuống gần đó, giả vờ như một người khách lạ đang ghé qua làng, nhưng tai anh vẫn chăm chú lắng nghe mọi lời nói. Sau một hồi, anh không thể không xen vào:
“Xin lỗi, tôi là khách qua đường. Nghe các ông nói chuyện, tôi không khỏi tò mò. Người này tên Lý Dân, thật sự là một người tốt hay sao?”
Cả hai ông lão quay sang nhìn Lý Hạo, thoáng chút nghi ngờ nhưng rồi một người đáp lại:
“Đúng vậy, Lý Dân là người tốt. Cả làng này ai cũng biết ông ấy sống hiền lành, chăm chỉ làm lụng. Vậy mà giờ lại bị buộc tội giết chết viên quan địa phương, thật là oan nghiệt.”
“Quan địa phương?” Lý Hạo hỏi tiếp, giọng nghiêm túc hơn. “Có thể kể thêm về vụ án này không?”
Người đàn ông lớn tuổi kể lại: “Viên quan ấy tên Trương Phú, nổi tiếng là kẻ tham lam, ác độc. Nhưng dù ông ta có tồi tệ đến đâu, giết người vẫn là tội lớn. Người ta tìm thấy xác ông ta gần cánh đồng lúa, mà dấu vết lại dẫn thẳng đến nhà Lý Dân.”
Lý Hạo nghe xong, hiểu rằng đây chính là manh mối đầu tiên. Anh cảm ơn các ông lão và rời khỏi quán trà, thầm nghĩ về những gì mình vừa nghe được.
Trời bắt đầu tối dần, nhưng Lý Hạo biết mình không thể chờ lâu. Anh quyết định đến gặp Lý Dân ngay trong đêm. Dưới ánh trăng lờ mờ, anh lặng lẽ tiến về phía nhà ngục, nơi Lý Dân đang bị giam giữ.
Khi đến gần, anh nhìn thấy hai lính canh đứng gác trước cửa ngục. Không muốn gây chú ý, Lý Hạo tìm cách lẻn vào từ phía sau, men theo bức tường đá lạnh lẽo. Cuối cùng, anh cũng đến được trước phòng giam của Lý Dân. Qua ánh sáng từ chiếc đèn lồng nhỏ, anh thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi bệt dưới sàn, mặt mày khổ sở.
“Ông là Lý Dân phải không?” Lý Hạo hỏi nhỏ, ánh mắt đầy sự thông cảm.
Lý Dân ngẩng đầu lên, nhìn thám tử với ánh mắt mệt mỏi, nhưng trong đó vẫn còn tia hy vọng. “Đúng, tôi là Lý Dân. Nhưng ông là ai? Sao lại đến đây?”
“Tôi là Lý Hạo, đến đây để giúp ông. Tôi nghe nói ông bị buộc tội oan, tôi cần nghe câu chuyện từ chính miệng ông.”
Lý Dân thở dài, kể lại toàn bộ sự việc. Ông nói rằng vào đêm xảy ra án mạng, ông đang ở nhà, không hề rời khỏi nơi đó. Nhưng sáng hôm sau, khi lính của quan lại đến lục soát, họ tìm thấy con dao dính máu dưới sàn nhà ông, và dấu chân dẫn từ hiện trường về tận nhà ông.
“Ông tin tôi đi, tôi không bao giờ giết người! Tôi không hiểu tại sao những thứ đó lại xuất hiện ở nhà tôi. Ai đó đã cố ý hại tôi!” Lý Dân khẩn khoản, giọng đầy tuyệt vọng.
Lý Hạo nhìn thẳng vào mắt ông, thấy được sự chân thành trong lời nói của Lý Dân. “Tôi tin ông, Lý Dân. Và tôi sẽ tìm ra sự thật để minh oan cho ông.”
Sau cuộc trò chuyện, Lý Hạo rời khỏi nhà ngục, trong đầu đã bắt đầu hình thành những suy nghĩ và kế hoạch cho cuộc điều tra tiếp theo. Vụ án này không đơn giản như vẻ bề ngoài, và anh biết rằng mình sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách để đưa sự thật ra ánh sáng. Nhưng với khả năng và lòng quyết tâm của mình, Lý Hạo tin rằng công lý sẽ được thực thi.
Lý Hạo đã chính thức bước vào một cuộc hành trình mới, nơi mà quá khứ và hiện tại giao thoa, và nơi mà sự thật đang bị vùi lấp dưới lớp bùn đen của âm mưu và tội ác.