Vụ Án Của Người Thợ Mộc - Chương 2
Chương 2: Người thợ mộc bị buộc tội
Minh đứng trước ngôi nhà lớn mà người dân trong làng đã chỉ cho anh. Đây là nơi Trần Phú, người thợ mộc đang bị buộc tội giết chủ nhân, sinh sống và làm việc. Căn nhà nhỏ, giản dị nhưng chắc chắn, phản ánh một cuộc sống thanh đạm nhưng đầy cố gắng của người thợ mộc. Minh hít một hơi sâu, cảm thấy áp lực từ trách nhiệm nặng nề đè lên vai mình.
Anh bước vào ngôi nhà, cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt khi mở ra. Một mùi hương gỗ thơm phức phả vào mặt, không khí trong nhà mang hơi ấm của những ngày tháng lao động cần cù. Ở góc nhà, Minh thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi, tay ôm đầu, nét mặt đầy đau khổ. Ông chính là Trần Phú.
“Ông là Trần Phú?” Minh nhẹ nhàng cất tiếng, cố gắng giữ giọng nói ấm áp để không làm ông thêm sợ hãi.
Người đàn ông ngước lên nhìn, ánh mắt mệt mỏi, đỏ hoe như đã khóc quá nhiều. “Vâng, là tôi. Anh là ai? Tôi không nhận ra anh.”
“Tôi là Minh, một người từ xa đến. Nghe nói ông đang gặp phải chuyện không hay, tôi muốn giúp ông, nếu có thể.”
Trần Phú nhìn Minh một lúc, ánh mắt nghi ngại. “Giúp tôi? Tôi không biết anh có thể giúp được gì… Mọi chuyện đã quá rõ ràng. Tôi bị buộc tội giết chủ nhân của mình, và giờ không ai tin tôi vô tội.”
“Ông có thể kể cho tôi nghe chi tiết về vụ việc được không? Tôi tin rằng luôn có sự thật ẩn sau mỗi câu chuyện,” Minh khích lệ, ngồi xuống bên cạnh Trần Phú, cố gắng tạo cảm giác an toàn.
Trần Phú thở dài, đôi bàn tay run rẩy. “Chủ nhân của tôi là Quan Hưng, một người giàu có nhưng cũng rất khó tính. Tôi đã làm việc cho ông ấy nhiều năm, không dám nói là thân cận nhưng cũng không có mâu thuẫn gì lớn. Nhưng rồi, một đêm, khi tôi đang ngủ ở nhà, lính canh đến bắt tôi vì tội giết ông ấy. Họ nói rằng tôi đã dùng búa mộc của mình để đập vào đầu ông ấy khi ông đang ngủ.”
“Vậy ông có ở hiện trường khi vụ án xảy ra không?” Minh hỏi, ánh mắt tập trung vào Trần Phú.
“Không, tôi không hề đến đó. Đêm đó tôi ở nhà suốt,” Trần Phú đáp, giọng đầy uất ức. “Nhưng họ tìm thấy chiếc búa của tôi cạnh xác ông ấy, và mọi bằng chứng đều chỉ về phía tôi. Tôi không có cách nào chứng minh mình vô tội.”
Minh nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không đúng. “Ông nói rằng chiếc búa đó là của ông, nhưng ông không đến hiện trường. Vậy ai đó có thể đã lấy búa của ông mà ông không biết?”
“Có lẽ… nhưng tôi không hiểu ai lại muốn hại tôi. Tôi chỉ là một người thợ mộc bình thường, không thù không oán với ai,” Trần Phú trả lời, giọng đầy bối rối.
Minh suy nghĩ một lúc, cảm thấy cần phải điều tra thêm về hoàn cảnh của vụ án. “Ông có thể cho tôi biết thêm về cuộc sống của ông, về những người xung quanh ông, và cả về Quan Hưng không? Có thể có điều gì đó chúng ta chưa nhận ra.”
Trần Phú bắt đầu kể lại cuộc sống của mình, từ những ngày tháng làm việc chăm chỉ trong xưởng mộc, đến những lần tiếp xúc với các quan chức địa phương và cả với Quan Hưng. Minh lắng nghe chăm chú, cố gắng tìm ra những điểm mâu thuẫn hoặc chi tiết bất thường.
“Quan Hưng… ông ấy có nhiều kẻ thù không?” Minh hỏi, cố gắng đi sâu vào khía cạnh này.
“Ông ấy là một người có quyền lực và tài sản, chắc chắn không thiếu kẻ ghen ghét,” Trần Phú đáp. “Nhưng tôi không rõ lắm về những chuyện chính trị. Tôi chỉ là người thợ mộc thôi…”
Minh gật đầu, nhận ra rằng việc tiếp cận với những người xung quanh và tìm hiểu thêm về Quan Hưng có thể là chìa khóa để giải quyết vụ án này. “Tôi sẽ bắt đầu điều tra từ những manh mối này. Ông yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi ông.”
Trần Phú nhìn Minh, ánh mắt đầy hy vọng dù vẫn còn nhiều nghi hoặc. “Anh thật sự sẽ giúp tôi chứ? Tôi… tôi không còn gì để mất nữa rồi.”
“Ông hãy tin tôi. Tôi sẽ làm tất cả để tìm ra sự thật,” Minh nói với giọng chắc nịch, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời khỏi nhà, Minh quay lại nhìn Trần Phú một lần nữa. “Hãy cẩn thận, đừng để bất cứ ai biết tôi đang điều tra vụ này. Chúng ta không biết kẻ thủ ác là ai và họ có thể làm gì để che đậy sự thật.”
Trần Phú gật đầu, ánh mắt của ông đã ánh lên chút niềm tin. Minh bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ, lòng đầy quyết tâm. Anh biết rằng việc này không dễ dàng, nhưng anh không thể để một người vô tội phải chịu oan khuất.
Khi Minh đi khỏi làng, những tia nắng cuối ngày bắt đầu tắt dần, nhường chỗ cho bóng tối bao trùm. Con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng anh đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào để tìm ra chân lý.