Vụ Án Của Người Thợ Mộc - Chương 4
Chương 4: Tìm kiếm manh mối
Minh trở về căn nhà nhỏ nơi anh tạm trú trong làng Đông Sơn. Trời đã sập tối, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và ánh đèn leo lắt từ những ngôi nhà xa xa. Minh ngồi xuống trước bàn, lôi ra những mảnh vụn mà anh đã thu thập được từ hiện trường vụ án. Anh đặt mảnh gỗ lên bàn, ánh mắt dán chặt vào nó, đầu óc liên tục suy nghĩ.
“Vết cắt trên mảnh gỗ này… không phải là của một dụng cụ thông thường,” Minh lẩm bẩm. “Còn vết lõm trên tường… không khớp với vị trí của người nằm trên giường. Có vẻ như vụ án này đã được dàn dựng để đổ tội cho Trần Phú.”
Anh chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với Lý Tường, người bạn thân của Quan Hưng. Ánh mắt của Lý Tường khi nói chuyện với Minh có điều gì đó lẩn khuất, một sự giấu giếm mà Minh không thể bỏ qua. “Có lẽ ông ta biết nhiều hơn những gì ông ấy đã nói,” Minh nghĩ thầm.
Sáng hôm sau, Minh quyết định đến xưởng mộc của Trần Phú để kiểm tra kỹ hơn. Khi anh đến nơi, xưởng mộc yên tĩnh, những chiếc bào, cưa và búa được sắp xếp gọn gàng trên giá. Minh đi quanh xưởng, mắt quét qua từng chi tiết nhỏ.
“Chiếc búa này… không có gì đặc biệt. Nhưng mảnh gỗ kia…” Minh tự nhủ khi cầm lên chiếc búa mộc của Trần Phú. Anh đặt nó xuống, rồi tập trung vào mảnh gỗ mà anh đã thu thập được từ hiện trường. Mảnh gỗ này rõ ràng là từ một loại gỗ khác với những loại gỗ mà Trần Phú thường dùng trong xưởng. Vậy thì nó đến từ đâu?
Minh nhìn quanh xưởng mộc, rồi phát hiện một đống gỗ nhỏ ở góc phòng. Anh cúi xuống, xem xét kỹ lưỡng và phát hiện ra một mảnh gỗ giống hệt mảnh gỗ anh đã tìm thấy ở hiện trường. Mảnh gỗ này thuộc về một công trình nào đó mà Trần Phú không biết đến.
“Rõ ràng là có ai đó đã cố ý sử dụng gỗ từ một nguồn khác để dàn dựng vụ án này,” Minh thầm nghĩ. “Nhưng tại sao? Và ai có thể làm điều đó?”
Minh quyết định tìm thêm thông tin về những người đã tiếp xúc với xưởng mộc của Trần Phú. Anh bắt đầu từ những người dân trong làng, hỏi thăm về những khách hàng gần đây của Trần Phú. Tuy nhiên, câu trả lời từ mọi người đều giống nhau: Trần Phú là một người hiền lành, được nhiều người trong làng yêu mến. Không ai tin rằng ông ta có thể gây ra tội ác.
Trong quá trình điều tra, Minh nghe nói về một thương nhân tên Lê Đại, người thường xuyên giao dịch với Quan Hưng. Lê Đại là người cung cấp gỗ quý cho các công trình lớn trong làng, và rất có thể ông ta là người biết về loại gỗ mà Minh đã phát hiện.
Minh quyết định đến gặp Lê Đại. Khi đến nơi, Minh gặp một người đàn ông tầm trung niên, vẻ ngoài lịch lãm nhưng đôi mắt lại mang vẻ gian xảo. Lê Đại chào Minh bằng một nụ cười nhạt nhẽo.
“Anh là ai? Đến tìm tôi có việc gì?” Lê Đại hỏi, giọng điệu pha chút tò mò.
“Tôi là Minh, đang điều tra về cái chết của Quan Hưng. Tôi nghe nói ông thường giao dịch gỗ với ông ta, nên muốn hỏi thăm một chút,” Minh trả lời, ánh mắt chăm chú theo dõi từng biểu hiện trên khuôn mặt của Lê Đại.
Lê Đại thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Vâng, tôi có buôn bán gỗ với ông Hưng. Nhưng chuyện ông ấy bị giết thì tôi không biết gì cả. Tôi chỉ là một thương nhân, không dính dáng gì đến mấy chuyện đó.”
Minh gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục hỏi, “Ông có biết loại gỗ nào trong xưởng mộc của Trần Phú không? Có loại gỗ nào đặc biệt được sử dụng gần đây không?”
Lê Đại nhíu mày, rõ ràng không thoải mái với câu hỏi này. “Tôi chỉ bán gỗ, không can thiệp vào công việc của Trần Phú. Ông ấy mua gỗ gì thì tôi cũng không nhớ rõ. Nhưng… có lẽ anh nên hỏi Trần Phú, ông ta là người trực tiếp làm việc với gỗ.”
Minh nhìn sâu vào mắt Lê Đại, cảm nhận được sự thiếu trung thực trong lời nói của ông ta. Tuy nhiên, không có chứng cứ cụ thể, Minh không thể ép buộc ông ta nói ra sự thật. Anh quyết định không nhấn mạnh thêm, nhưng trong đầu anh đã có thêm một nghi vấn.
Rời khỏi nhà Lê Đại, Minh tiếp tục tìm kiếm manh mối từ những người khác. Anh lắng nghe những câu chuyện của dân làng về Quan Hưng và Trần Phú, nhưng hầu hết đều là những lời đồn thổi, không có giá trị thực tế cho cuộc điều tra.
Chiều tối hôm đó, Minh quay lại nhà Trần Phú. Khi đến nơi, anh thấy Trần Phú đang ngồi ngoài sân, trông như đã suy sụp hoàn toàn. Minh tiến lại gần và ngồi xuống cạnh ông.
“Trần Phú, tôi đã tìm hiểu thêm về vụ án. Có một số điều không khớp với những gì mà quan phủ đã điều tra,” Minh nói, giọng trầm ngâm.
Trần Phú nhìn Minh, ánh mắt đầy tuyệt vọng. “Tôi không biết phải làm gì nữa. Mọi thứ đều chống lại tôi, và tôi chỉ còn vài ngày nữa trước khi bị xử trảm.”
“Ông đừng tuyệt vọng. Tôi sẽ không để ông phải chịu oan. Nhưng tôi cần ông hợp tác để tìm ra sự thật,” Minh nói với giọng quả quyết.
Trần Phú thở dài, rồi gật đầu. “Tôi sẽ làm mọi thứ anh bảo, chỉ cần chứng minh được tôi vô tội.”
Minh mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trần Phú. “Tôi hứa sẽ tìm ra kẻ đã hại ông. Nhưng trước hết, tôi cần biết ông có từng giao dịch gì đặc biệt với Lê Đại hay không?”
Trần Phú ngạc nhiên nhìn Minh. “Lê Đại ư? Tôi chỉ mua gỗ của ông ta, không có gì đặc biệt cả. Nhưng gần đây, ông ta có giao cho tôi một lô gỗ rất lạ, ông ta nói đó là gỗ quý từ rừng sâu. Tôi không biết sử dụng nó làm gì, nên vẫn còn giữ lại một ít ở xưởng.”
Minh cảm thấy một mảnh ghép quan trọng của vụ án đã được tìm thấy. Anh nhìn Trần Phú, ánh mắt rực lên hy vọng. “Tôi nghĩ chúng ta đã tiến gần hơn đến sự thật. Tôi cần ông cho tôi xem lô gỗ đó ngay bây giờ.”
Trần Phú gật đầu, rồi cả hai cùng tiến về xưởng mộc. Minh biết rằng những manh mối này có thể là chìa khóa để phá vỡ vụ án, nhưng anh cũng biết rằng mình phải rất cẩn thận, vì kẻ thủ ác chắc chắn sẽ không để anh dễ dàng tìm ra sự thật.
Chương 4 kết thúc với việc Minh bắt đầu lần ra manh mối quan trọng liên quan đến lô gỗ đặc biệt mà Trần Phú đã nhận từ Lê Đại. Những chi tiết mới này sẽ đưa anh tiến gần hơn đến việc giải oan cho Trần Phú, nhưng đồng thời cũng đưa anh vào cuộc đối đầu nguy hiểm với những kẻ đứng sau âm mưu này. Liệu Minh có thể khám phá toàn bộ sự thật và cứu Trần Phú kịp thời? Hãy đón chờ trong chương tiếp theo.