Vụ Án Của Người Thợ Mộc - Chương 5
Chương 5: Bóng dáng kẻ thủ ác
Minh cùng Trần Phú bước vào xưởng mộc khi trời đã tối hẳn, chỉ còn ánh sáng le lói từ ngọn đèn dầu chiếu sáng một góc nhỏ của căn phòng. Không khí trong xưởng đặc quánh mùi gỗ, và Minh có thể cảm nhận được sự căng thẳng tỏa ra từ người thợ mộc khi ông mở chiếc rương đựng gỗ đặc biệt mà Lê Đại đã cung cấp.
“Khi ông ta giao số gỗ này, tôi đã thấy nó có gì đó không bình thường,” Trần Phú nói, giọng run run. “Gỗ rất đẹp, chắc chắn, nhưng lại quá khác biệt so với những loại tôi thường dùng.”
Minh cúi xuống xem xét những thanh gỗ trong rương. Chúng có màu sắc và vân gỗ rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với các loại gỗ mà Minh từng thấy. Anh cẩn thận nhấc một thanh gỗ lên, cảm nhận sự mượt mà của bề mặt, nhưng đồng thời cũng nhận thấy có những dấu hiệu cho thấy loại gỗ này đã qua xử lý đặc biệt.
“Ông đã sử dụng loại gỗ này cho công trình nào chưa?” Minh hỏi.
“Chưa, tôi không dám dùng nó. Cảm giác như nó không phù hợp cho bất kỳ công trình nào tôi đã nhận. Tôi định giữ lại để tìm hiểu thêm, nhưng rồi chuyện này xảy ra…” Trần Phú đáp, giọng nghẹn ngào.
Minh gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi những thanh gỗ. “Có vẻ như Lê Đại đã cố tình giao cho ông số gỗ này để dàn dựng vụ án. Nhưng mục đích của ông ta là gì? Tại sao lại chọn ông làm nạn nhân?”
Trần Phú lắc đầu. “Tôi không biết… Tôi không hiểu tại sao ông ta lại làm vậy.”
Minh cẩn thận thu gom một vài mẩu gỗ nhỏ từ rương để giữ làm bằng chứng. Sau đó, anh quay sang Trần Phú, ánh mắt nghiêm túc. “Chúng ta cần phải tìm ra lý do tại sao Lê Đại lại muốn hại ông. Có thể ông ta không hành động một mình.”
Trần Phú gật đầu, ánh mắt đầy lo lắng. “Nhưng chúng ta phải làm gì? Quan phủ đã quyết định xử trảm tôi. Tôi chỉ còn vài ngày nữa…”
Minh nhìn sâu vào mắt Trần Phú, cảm nhận được sự hoang mang và sợ hãi trong lòng ông. “Ông hãy tin tôi. Tôi sẽ không để ông bị xử oan. Nhưng chúng ta cần phải hành động nhanh chóng và khéo léo.”
Minh rời xưởng mộc cùng với những mẩu gỗ đã thu thập được. Anh biết rằng thời gian đang cạn dần, và nếu không tìm ra bằng chứng thuyết phục, Trần Phú sẽ không có cơ hội sống sót. Minh quyết định quay lại nhà của Lý Tường, người bạn thân của Quan Hưng, để điều tra thêm về mối quan hệ giữa Lê Đại và những người liên quan.
Khi đến nhà Lý Tường, Minh nhận thấy ngôi nhà lớn vẫn sáng đèn, dù đã khuya. Minh gõ cửa, và lần này, chính Lý Tường ra mở. Ông ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy Minh, nhưng nhanh chóng che giấu sự ngạc nhiên đó bằng một nụ cười gượng gạo.
“Minh, không ngờ anh lại đến vào giờ này. Có chuyện gì khẩn cấp sao?” Lý Tường hỏi, giọng điệu có chút căng thẳng.
“Tôi cần hỏi thêm ông một vài điều về vụ án của Quan Hưng,” Minh nói, ánh mắt nghiêm nghị. “Tôi đã tìm ra một số bằng chứng cho thấy có kẻ đã cố tình dàn dựng vụ án này, và tôi cần sự giúp đỡ của ông để tìm ra sự thật.”
Lý Tường thoáng lúng túng, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. “Tất nhiên, nếu tôi có thể giúp gì, tôi sẽ làm. Anh cứ hỏi đi.”
Minh bước vào trong nhà, không gian tràn ngập hương thơm của trà thảo mộc. Anh ngồi xuống ghế đối diện với Lý Tường, mắt không rời khỏi người đàn ông này. “Ông có biết Lê Đại không? Tôi đã điều tra và phát hiện ông ta có liên quan đến vụ án này. Ông ta đã giao cho Trần Phú một loại gỗ rất lạ, và tôi tin rằng đó là manh mối quan trọng.”
Lý Tường hơi giật mình khi nghe đến tên Lê Đại, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. “Lê Đại là một thương nhân khá nổi tiếng trong vùng, nhưng tôi không nghĩ ông ta có liên quan gì đến cái chết của Quan Hưng.”
“Tôi đã kiểm tra số gỗ mà Lê Đại giao cho Trần Phú, và tôi tin rằng ông ta đã sử dụng nó để dàn dựng vụ án,” Minh nói tiếp, giọng sắc bén. “Tôi cần biết thêm về mối quan hệ giữa Lê Đại và Quan Hưng, cũng như giữa ông và họ. Có điều gì mà tôi cần biết không?”
Lý Tường im lặng một lúc lâu, ánh mắt lộ rõ sự do dự. Cuối cùng, ông thở dài và nói, “Quan Hưng… thực ra ông ấy không phải là người tốt như anh nghĩ. Ông ta có rất nhiều kẻ thù, và không ít người muốn ông ta biến mất. Lê Đại là một trong số những người thường xuyên qua lại với Quan Hưng, nhưng tôi không biết rõ họ đã làm gì với nhau.”
Minh cảm thấy lời nói của Lý Tường có phần chân thật, nhưng vẫn còn thiếu một mảnh ghép quan trọng. “Ông có biết Lê Đại đã từng có bất kỳ xích mích gì với Quan Hưng không? Hoặc có ai đó có động cơ để muốn cả Quan Hưng và Trần Phú bị tiêu diệt?”
Lý Tường nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Có một lần, tôi nghe nói rằng Lê Đại và Quan Hưng đã tranh cãi về một lô hàng gỗ quý. Quan Hưng cáo buộc Lê Đại đã lừa gạt ông ta bằng cách giao hàng kém chất lượng. Sau đó, tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như mối quan hệ của họ không còn tốt đẹp nữa.”
Minh gật đầu, cảm thấy thông tin này có thể giải thích một phần lý do tại sao Lê Đại lại muốn hại Quan Hưng. Nhưng còn Trần Phú thì sao? Tại sao ông ta lại bị kéo vào vụ việc này?
“Cảm ơn ông, Lý Tường. Những thông tin này rất quan trọng,” Minh nói, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. “Tôi sẽ tiếp tục điều tra. Nếu ông có thêm thông tin gì, hãy báo cho tôi ngay.”
Lý Tường gật đầu, nhưng nét mặt vẫn đầy lo lắng. Minh rời khỏi ngôi nhà của ông, trong lòng đã dần hình thành một giả thuyết. Có lẽ Lê Đại đã quyết định hạ bệ Quan Hưng, nhưng vì lý do gì đó, Trần Phú bị cuốn vào vụ án này.
Minh biết rằng mình cần phải tìm hiểu sâu hơn về mối quan hệ giữa các nhân vật này, và điều tra xem liệu có kẻ thứ ba nào đứng sau giật dây mọi chuyện.
Khi trở về nhà, Minh ngồi xuống bàn, lấy ra những mảnh gỗ và suy nghĩ về những gì mình đã phát hiện. Anh biết rằng thời gian đang cạn dần, và nếu không hành động nhanh chóng, Trần Phú sẽ bị xử trảm một cách oan uổng. Nhưng trước khi làm bất kỳ điều gì, Minh cần phải chắc chắn về những điều mà mình sắp làm.
Chương 5 kết thúc với việc Minh dần hình thành một giả thuyết về mối quan hệ phức tạp giữa Lê Đại, Quan Hưng, và Trần Phú. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, và Minh phải hành động nhanh chóng để kịp thời cứu Trần Phú trước khi quá muộn. Liệu giả thuyết của Minh có đúng không? Ai thực sự là kẻ thủ ác? Hãy cùng đón chờ trong chương tiếp theo.