Vụ Án Của Người Thợ Mộc - Chương 8
Chương 8: Đối mặt với kẻ chủ mưu
Minh và Trần Phú đến phủ quan khi trời đã tối hẳn. Ánh đèn lồng chiếu sáng lối vào, tạo nên những cái bóng dài và bí ẩn trên mặt đất. Cả hai bước vào sân phủ, nơi có nhiều lính canh đang tuần tra. Minh giữ chắc cuộn giấy trong tay, cảm nhận được sự quan trọng của khoảnh khắc này. Họ sắp đối mặt với một kẻ thủ ác đã giăng bẫy quá khéo léo, và chỉ có sự thật mới có thể giải thoát Trần Phú khỏi bản án tử hình đang chờ đợi.
Quan phủ, một người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị và đôi mắt sắc bén, ngồi trên ghế quan lớn. Ông nhìn hai người tiến vào với vẻ tò mò. “Hai người đến đây vào giờ này có chuyện gì khẩn cấp?”
Minh bước lên, cúi đầu chào rồi nói, “Thưa quan lớn, tôi là Minh, một người từ xa đến, đã tham gia điều tra vụ án của Trần Phú. Tôi đã tìm ra bằng chứng chứng minh rằng ông ấy vô tội và muốn trình bày trước quan phủ.”
Quan phủ nhíu mày, ra hiệu cho Minh trình bày. Minh mở cuộn giấy ra, rồi đưa nó lên cho quan phủ xem xét. “Đây là những tài liệu quan trọng mà tôi tìm được trong ngôi nhà của Quan Hưng. Nó liên quan đến một âm mưu chính trị lớn trong triều đình, và chính vì những tài liệu này mà Quan Hưng đã bị giết.”
Quan phủ đọc qua những tài liệu với vẻ mặt ngày càng căng thẳng. Sau một lúc, ông đặt cuộn giấy xuống và nhìn Minh. “Những gì ngươi nói có vẻ hợp lý. Nhưng làm sao ngươi có thể chắc chắn rằng Trần Phú không liên quan đến vụ này? Búa mộc của ông ta được tìm thấy tại hiện trường, và mọi chứng cứ đều chỉ về phía ông ta.”
Minh mỉm cười tự tin. “Thưa quan lớn, chiếc búa mộc được tìm thấy không phải là bằng chứng thật sự. Nó chỉ là một phần của âm mưu để gài bẫy Trần Phú. Kẻ thủ ác đã cố tình sử dụng gỗ mà Trần Phú không quen thuộc để làm ra những dấu vết giả mạo, sau đó dùng chiếc búa của ông ấy để dựng lên một hiện trường giả.”
Minh tiếp tục trình bày chi tiết về loại gỗ quý mà Lê Đại đã cung cấp cho Trần Phú, và cách mà chiếc rương bí ẩn đã bị cất giấu trong ngôi nhà của Quan Hưng. Anh giải thích rằng chiếc rương này chứa đựng những tài liệu quan trọng, và chính nó là mục tiêu thật sự của kẻ giết người.
“Với những bằng chứng này, tôi tin rằng kẻ chủ mưu đã cố gắng lợi dụng Trần Phú như một con tốt trong ván cờ chính trị. Nhưng thực tế, ông ấy hoàn toàn vô tội,” Minh kết thúc, ánh mắt kiên định nhìn quan phủ.
Quan phủ im lặng một lúc lâu, rồi ông ta ngẩng đầu lên và gọi lính canh. “Mang Lê Đại đến đây ngay lập tức.”
Chỉ sau một thời gian ngắn, Lê Đại, với vẻ mặt đầy lo lắng, bị lính canh đưa vào phủ. Ông ta không giấu nổi sự sợ hãi khi thấy Trần Phú và Minh đang đứng trước quan phủ.
“Lê Đại, ngươi có biết tại sao ngươi bị triệu đến đây không?” Quan phủ hỏi, giọng lạnh lùng.
Lê Đại lúng túng, nhưng cố giữ bình tĩnh. “Thưa quan lớn, tôi không biết… Có chuyện gì đã xảy ra?”
Quan phủ đưa cuộn giấy lên trước mặt Lê Đại. “Ngươi có biết những tài liệu này không? Chúng được tìm thấy trong ngôi nhà của Quan Hưng, trong một chiếc rương mà ngươi đã cung cấp gỗ để chế tác.”
Lê Đại tái mặt, mắt ông ta mở to trong hoảng sợ khi nhìn thấy những tài liệu. “Tôi… tôi chỉ cung cấp gỗ theo yêu cầu… Tôi không biết gì về những thứ này…”
Minh bước lên, ánh mắt sắc bén nhìn Lê Đại. “Ngươi nói dối. Ngươi đã cố tình sử dụng loại gỗ quý để đánh lừa Trần Phú, làm cho ông ấy bị nghi ngờ là thủ phạm. Ngươi biết rõ rằng những tài liệu này có thể làm hại nhiều người, và ngươi đã lợi dụng sự tin tưởng của Trần Phú để thực hiện âm mưu của mình.”
Lê Đại run rẩy, nhưng vẫn cố chấp từ chối. “Không… không phải tôi… Tôi chỉ là một thương nhân…”
Minh không để cho Lê Đại thoát tội dễ dàng như vậy. Anh tiến gần hơn, nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Ngươi không chỉ là một thương nhân. Ngươi là kẻ đã tham gia vào âm mưu này để hạ bệ Quan Hưng và bảo vệ lợi ích của mình. Ngươi nghĩ rằng bằng cách đổ tội cho Trần Phú, ngươi có thể thoát tội và tiếp tục âm mưu của mình mà không ai phát hiện.”
Quan phủ nhìn Lê Đại với ánh mắt nghiêm nghị. “Ngươi có gì để biện hộ không? Nếu không, ta sẽ phải điều tra sâu hơn và đưa ngươi ra trước công lý.”
Lê Đại, biết rằng mình đã bị dồn vào chân tường, cuối cùng cũng sụp đổ. Ông ta quỳ xuống, mặt mày tái nhợt, giọng run rẩy thừa nhận. “Tôi… tôi đã sai… Tôi chỉ làm theo lệnh… Có người khác… đã ép buộc tôi…”
Quan phủ ngả người ra sau ghế, mắt không rời khỏi Lê Đại. “Ngươi nói rõ, ai đã ép buộc ngươi?”
Lê Đại lúng túng một lúc, rồi nói: “Đó là Lý Tường… Ông ta là người đứng sau tất cả. Ông ta đã bắt tôi tham gia vào âm mưu này để hạ bệ Quan Hưng và những người khác có liên quan đến triều đình. Ông ta đe dọa tôi… nếu không nghe lời, tôi sẽ mất tất cả.”
Minh không ngạc nhiên, nhưng vẫn cảm thấy một sự giận dữ trào dâng. Lý Tường, người đã tỏ ra là bạn thân của Quan Hưng, lại chính là kẻ đứng sau âm mưu này. Anh đã nghi ngờ ông ta từ lâu, nhưng giờ đây sự thật đã được phơi bày.
Quan phủ gật đầu, mắt lạnh lùng nhìn Lê Đại. “Ngươi đã thừa nhận tội lỗi của mình. Ta sẽ ra lệnh bắt giữ Lý Tường ngay lập tức và tiếp tục điều tra sâu hơn. Nếu ngươi còn giữ lại bất kỳ thông tin nào, hãy khai báo ngay trước khi quá muộn.”
Lê Đại, trong nỗi sợ hãi, khai thêm nhiều chi tiết về âm mưu mà Lý Tường đã dàn dựng. Ông ta thú nhận tất cả những gì mình biết, không còn giấu giếm điều gì.
Quan phủ quay sang Minh và Trần Phú. “Những bằng chứng mà ngươi đưa ra đã làm sáng tỏ vụ án. Trần Phú, ngươi đã bị đổ oan, và ta sẽ bảo vệ ngươi trước công lý. Ngươi sẽ được minh oan và trả lại danh dự.”
Trần Phú rưng rưng nước mắt, cúi đầu tạ ơn Minh và quan phủ. “Tôi… tôi không biết nói gì hơn… Cảm ơn Minh, cảm ơn quan lớn đã tin tưởng và giúp đỡ tôi…”
Minh mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trần Phú. “Ông không cần phải cảm ơn tôi. Điều quan trọng là sự thật đã được làm sáng tỏ, và ông sẽ không phải chịu oan khuất thêm nữa.”
Quan phủ ra lệnh cho lính canh bắt giữ Lý Tường ngay trong đêm đó, và thông báo vụ án này sẽ được đưa ra xét xử công khai trước toàn bộ dân chúng để làm gương.
Chương 8 kết thúc với việc âm mưu của Lý Tường và Lê Đại bị phơi bày, và Trần Phú được minh oan. Tuy nhiên, cuộc đối đầu chưa kết thúc, và vẫn còn nhiều điều phải làm để đảm bảo rằng công lý sẽ được thực thi. Hãy cùng chờ đón chương cuối cùng để xem mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào.