Vụ Án Của Người Thợ Mộc - Chương 9
Chương 9: Giải oan cho Trần Phú
Trời vừa hửng sáng, tiếng gà gáy vang lên khắp làng Đông Sơn, báo hiệu một ngày mới. Nhưng hôm nay không phải là một ngày bình thường. Dân làng tụ tập đông đủ trước công đường, nơi sẽ diễn ra phiên xét xử công khai về vụ án của Trần Phú. Từ khắp nơi trong làng, mọi người đều đổ về để chứng kiến kết cục của một vụ án đã làm xôn xao cả vùng trong nhiều ngày qua.
Minh cùng Trần Phú bước vào công đường, ánh mắt của dân làng đổ dồn về phía họ. Những lời xì xào, bàn tán vang lên không ngớt, nhưng lần này khác với trước. Người dân dường như đã nghe được tin đồn về việc Trần Phú có thể vô tội, và họ đến đây để xem sự thật ra sao.
Quan phủ ngồi uy nghi trên ghế quan lớn, ánh mắt nghiêm nghị quét qua toàn bộ đám đông. Trước khi bắt đầu phiên xét xử, ông ta ra lệnh cho lính canh dẫn Lê Đại và Lý Tường vào. Cả hai đều bị trói chặt, mặt mày tái nhợt, đặc biệt là Lý Tường, người mà trước đây luôn tỏ ra là một người bạn trung thành và đáng kính của Quan Hưng.
“Người dân làng Đông Sơn,” quan phủ bắt đầu, giọng nói vang dội khiến cả đám đông im lặng. “Hôm nay, chúng ta tụ họp ở đây để làm sáng tỏ vụ án của Trần Phú, người thợ mộc bị buộc tội giết Quan Hưng. Qua quá trình điều tra và những bằng chứng mới thu thập được, ta sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng.”
Quan phủ ra hiệu cho Minh tiến lên. Minh bước lên trước công đường, cúi chào quan phủ và đám đông, rồi bắt đầu trình bày những gì mình đã khám phá ra.
“Thưa quan lớn và toàn thể dân làng, trong quá trình điều tra, tôi đã tìm ra những bằng chứng cho thấy Trần Phú vô tội. Kẻ thực sự đứng sau vụ án này là Lý Tường, người bạn thân của Quan Hưng, cùng với Lê Đại, một thương nhân có mối liên hệ mật thiết với ông ta.”
Minh trình bày những tài liệu quan trọng mà anh đã tìm thấy trong chiếc rương bí mật của Quan Hưng, giải thích rằng chính những tài liệu này là nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông. Anh cũng kể lại cách mà Lý Tường đã sử dụng Trần Phú như một con tốt để che giấu âm mưu của mình.
“Lê Đại, theo lệnh của Lý Tường, đã cố tình cung cấp gỗ quý để làm chiếc rương, sau đó sử dụng chiếc búa của Trần Phú để tạo hiện trường giả. Mọi chứng cứ đều chỉ ra rằng đây là một âm mưu đã được lên kế hoạch từ lâu, nhằm hạ bệ Quan Hưng và đổ tội cho Trần Phú,” Minh kết thúc, giọng nói đầy quả quyết.
Quan phủ gật đầu, rồi quay sang Lý Tường. “Lý Tường, ngươi còn gì để nói không? Những gì ngươi đã làm, những lời thú nhận của Lê Đại, và những bằng chứng mà Minh cung cấp đều cho thấy ngươi chính là kẻ chủ mưu.”
Lý Tường, vốn là một người quyền lực, giờ đây chỉ còn là một cái xác vô hồn. Ông ta quỳ xuống trước quan phủ, giọng run rẩy thú nhận. “Tôi… tôi không có lựa chọn nào khác… Tôi đã bị cuốn vào một âm mưu lớn hơn… Nếu tôi không làm theo, tôi cũng sẽ bị hãm hại… Tôi biết tôi đã sai… Xin hãy tha thứ…”
Quan phủ lắc đầu, ánh mắt không còn chút thương xót. “Ngươi đã phản bội lòng tin của những người xung quanh, giết hại một người vô tội và định đổ tội cho người khác. Không có sự tha thứ cho những kẻ như ngươi.”
Ông ta ra lệnh cho lính canh đưa Lý Tường và Lê Đại đi, rồi quay sang Trần Phú. “Trần Phú, ngươi đã phải chịu oan ức suốt thời gian qua. Ta xin lỗi vì những gì đã xảy ra. Ngươi được giải oan và sẽ được bồi thường thiệt hại. Danh dự của ngươi sẽ được khôi phục.”
Trần Phú quỳ xuống trước quan phủ, nước mắt chảy dài trên gương mặt khắc khổ của ông. “Tôi không biết nói gì hơn ngoài việc cảm tạ quan lớn, cảm tạ Minh, người đã không ngại khó khăn để tìm ra sự thật. Nhờ có các ngài, tôi mới có thể giữ được mạng sống và danh dự của mình.”
Quan phủ gật đầu, rồi quay sang dân làng. “Người dân làng Đông Sơn, ta hy vọng rằng vụ án này sẽ là bài học cho tất cả chúng ta. Sự thật luôn cần được làm sáng tỏ, và công lý sẽ luôn chiến thắng.”
Đám đông dân làng bùng nổ tiếng reo hò, bày tỏ sự hài lòng với phán quyết của quan phủ. Họ biết rằng Trần Phú đã bị oan, và giờ đây họ vui mừng vì ông đã được giải thoát khỏi tội lỗi không phải của mình.
Minh đứng bên cạnh Trần Phú, cảm nhận được sự nhẹ nhõm và hạnh phúc từ người thợ mộc. Anh mỉm cười, biết rằng mình đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Tuy nhiên, trong lòng Minh vẫn còn nhiều suy nghĩ về những âm mưu phức tạp mà anh đã chứng kiến.
Khi phiên tòa kết thúc, Minh quyết định ở lại thêm một ngày để tiễn biệt Trần Phú và đảm bảo rằng ông sẽ bắt đầu lại cuộc sống một cách suôn sẻ. Ngày hôm sau, khi mọi việc đã ổn thỏa, Minh đến gặp Trần Phú lần cuối trước khi rời đi.
“Minh, tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào. Nếu không có anh, tôi đã không thể sống sót qua chuyện này,” Trần Phú nói, giọng đầy xúc động.
“Không cần phải cảm ơn, Trần Phú. Điều quan trọng là ông đã được minh oan và có thể tiếp tục sống một cuộc sống bình thường,” Minh đáp lại, mỉm cười.
“Anh sẽ đi đâu tiếp theo?” Trần Phú hỏi.
Minh nhìn ra xa, đôi mắt anh ánh lên vẻ trầm tư. “Có lẽ tôi sẽ tiếp tục hành trình của mình, giúp đỡ những người khác như đã giúp ông. Có quá nhiều người vô tội cần được bảo vệ khỏi những âm mưu đen tối.”
Trần Phú gật đầu, hiểu rằng Minh là một người không thể ở yên một chỗ. “Anh là một người tốt, Minh. Tôi chúc anh sẽ luôn thành công trên con đường của mình.”
Minh cúi chào Trần Phú, rồi bước đi, rời khỏi làng Đông Sơn. Trước mắt anh là một con đường dài, nhưng Minh biết rằng mình đã làm đúng. Cuộc hành trình của anh vẫn tiếp tục, và còn nhiều vụ án cần anh giúp đỡ.
Chương 9 kết thúc với việc Trần Phú được giải oan và Minh chuẩn bị tiếp tục hành trình của mình. Công lý đã được thực thi, nhưng cuộc chiến chống lại cái ác và sự bất công vẫn chưa kết thúc. Hãy cùng chờ đón chương cuối cùng để biết kết thúc trọn vẹn của câu chuyện.