Vụ Án Của Người Thợ Rèn - Chương 1
Chương 1: Thám tử trở về triều Tống
Một buổi sáng mùa thu, khi ánh nắng dịu dàng chiếu rọi lên những con đường lát đá của một ngôi làng cổ thuộc triều Tống, một cơn gió nhẹ mang theo hơi lạnh se sắt của mùa đông sắp đến. Dân làng vẫn tất bật với công việc hàng ngày, nhưng trong lòng họ lại không ngừng dấy lên sự lo lắng. Người thợ rèn tài ba của họ, Lý Kiên, đang đối mặt với án tử vì bị buộc tội giết người.
Ở một góc khuất của ngôi làng, trong một căn nhà nhỏ đơn sơ, Thám tử Vương Khải vừa hoàn tất việc chuẩn bị hành lý cho một chuyến đi khác thì bỗng dưng ánh sáng lấp lánh từ chiếc đồng hồ cổ trên bàn phát sáng. Chiếc đồng hồ này là một món đồ bí ẩn, cho phép Vương Khải xuyên không gian và thời gian. Ánh sáng ấy là tín hiệu cho một lời cầu cứu từ quá khứ.
Vương Khải ngồi xuống bên cạnh chiếc đồng hồ, đặt tay lên mặt kính, đôi mắt tập trung vào luồng ánh sáng mờ ảo. Giọng nói của một người phụ nữ vang lên từ xa:
“Xin ngài… Xin hãy cứu giúp! Chồng tôi… ông ấy vô tội. Họ sắp xử tử ông ấy… Ngài có thể đến để giúp chúng tôi không?”
Lời cầu cứu ấy chứa đựng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Vương Khải cảm nhận được sự khẩn cấp của tình huống. Không chút do dự, anh trả lời:
“Ta sẽ đến. Hãy kiên nhẫn đợi ta.”
Ngay sau đó, anh đứng dậy, mang theo một túi vải nhỏ đựng vài vật dụng cần thiết, rồi đặt tay lên chiếc đồng hồ. Một luồng sáng mạnh mẽ bao phủ lấy anh, và ngay khi ánh sáng tan biến, Vương Khải đã đứng giữa một ngôi làng xa lạ trong triều Tống.
Khung cảnh trước mắt anh là một làng quê yên bình nhưng lại bao trùm một bầu không khí nặng nề. Thám tử Vương Khải nhanh chóng bắt gặp một người phụ nữ gầy guộc đang đứng chờ bên cạnh một cánh cổng bằng gỗ, đôi mắt đầy lo lắng. Đó chính là người đã gửi lời cầu cứu qua thời gian.
“Ngài… ngài là người từ tương lai sao?” người phụ nữ run rẩy hỏi.
“Đúng vậy. Ta là Vương Khải, đến từ một nơi xa. Bà chính là người đã gọi ta đến phải không?” Thám tử đáp lại với giọng điềm tĩnh.
Người phụ nữ gật đầu, nước mắt lăn dài trên gương mặt mệt mỏi. “Tôi là Trần Thị, vợ của Lý Kiên. Chồng tôi là một người thợ rèn lương thiện, nhưng ông ấy đã bị bắt và buộc tội giết Trần Đại Nhân. Ngài hãy giúp chúng tôi, chồng tôi vô tội!”
“Trần Đại Nhân là ai?” Vương Khải hỏi, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh như để đánh giá tình hình.
“Ông ta là một viên quan lớn trong triều đình, rất giàu có và quyền lực. Nhưng ông ta cũng rất tàn ác. Chồng tôi chỉ là một người thợ rèn nghèo, không thể nào giết ông ta được! Nhưng họ đã tìm thấy chồng tôi tại hiện trường, với thanh kiếm còn dính máu…”
Vương Khải nhíu mày. “Thanh kiếm ấy là do chồng bà rèn sao?”
“Vâng, nhưng ông ấy không nhớ mình đã rèn nó khi nào. Lý Kiên luôn rất cẩn thận với công việc của mình, không bao giờ rèn kiếm cho những kẻ xấu. Có điều gì đó không đúng ở đây…”
“Ta hiểu rồi,” Vương Khải nói, giọng chắc chắn. “Ta sẽ bắt đầu điều tra. Bà hãy dẫn ta đến nhà của bà trước.”
Trần Thị dẫn Vương Khải qua những con ngõ nhỏ của làng, đến một căn nhà đơn sơ nhưng sạch sẽ. Ngôi nhà ấy giờ đây lạnh lẽo, vắng bóng người chủ nhân chăm chỉ. Bước vào trong, Vương Khải nhận thấy những dấu vết của một cuộc sống bình dị: một lò rèn lớn ở góc nhà, một số công cụ đang dang dở, và vài món đồ gia đình được sắp xếp gọn gàng.
“Đây là nơi chồng tôi làm việc,” Trần Thị nói, giọng run run. “Ông ấy yêu công việc này, yêu những thanh kiếm mà ông ấy rèn. Nhưng giờ đây, tôi sợ rằng ông ấy sẽ không bao giờ trở về nữa…”
“Đừng lo lắng,” Vương Khải trấn an. “Ta đã nhận lời sẽ giúp bà, và ta sẽ làm tất cả những gì có thể để tìm ra sự thật. Có ai khác biết về sự việc này không? Có ai đã đến thăm chồng bà gần đây?”
Trần Thị suy nghĩ một lát rồi nói, “Có một vài người đã đến, nhưng không có ai đặc biệt. Chỉ có một người đàn ông lạ mặt, trông rất kỳ lạ, đã đến vài ngày trước vụ án. Ông ta nói rằng muốn đặt một thanh kiếm, nhưng chồng tôi từ chối vì ông ta không cho biết rõ danh tính và lý do.”
“Người đàn ông ấy trông như thế nào?” Vương Khải hỏi, cảm thấy có điều gì đó quan trọng trong thông tin này.
“Ông ta cao, gầy, mặc áo choàng đen và che mặt bằng một chiếc khăn lớn. Tôi không thấy rõ mặt ông ta, nhưng giọng nói của ông ta rất lạnh lùng, như thể ông ta không phải là người thường…”
Vương Khải gật đầu. “Đây có thể là manh mối quan trọng. Ta sẽ cần điều tra thêm về người đàn ông này. Còn bây giờ, bà hãy nghỉ ngơi và giữ sức khỏe. Ta sẽ tìm cách minh oan cho chồng bà.”
Trần Thị gật đầu cảm ơn, mắt đầy hy vọng. Vương Khải ra khỏi nhà, ánh mắt đầy quyết tâm. Anh biết rằng vụ án này không đơn giản, nhưng với trí tuệ sắc bén và kỹ năng điều tra từ tương lai, anh tin rằng mình có thể lật lại sự thật, tìm ra kẻ thủ ác thực sự, và mang lại công lý cho Lý Kiên.
Cuộc hành trình điều tra của Vương Khải trong thời đại triều Tống chính thức bắt đầu.