Vụ Án Của Người Thợ Rèn - Chương 3
Chương 3: Tìm hiểu quá khứ của nạn nhân
Rời khỏi huyện nha, Vương Khải quyết định điều tra sâu hơn về Trần Đại Nhân, người bị sát hại. Anh cần phải hiểu rõ về nạn nhân để tìm ra những manh mối có thể dẫn đến kẻ thủ ác thực sự. Theo lời đồn, Trần Đại Nhân không phải là người hoàn toàn trong sạch. Ông ta có rất nhiều kẻ thù, và không ít người mong muốn ông ta biến mất.
Vương Khải bắt đầu cuộc điều tra của mình tại dinh thự của Trần Đại Nhân, một tòa nhà lớn với những cánh cổng sắt nặng nề, bao quanh bởi những bức tường cao. Trên đường đến đó, anh dừng lại hỏi thăm một vài người dân địa phương. Họ đều tỏ ra ngại ngùng khi nhắc đến Trần Đại Nhân, nhưng cũng không thể che giấu được sự khinh ghét trong ánh mắt.
Một người dân già, với khuôn mặt nhăn nheo vì thời gian, ngồi ở góc phố, chậm rãi kể:
“Trần Đại Nhân là một viên quan giàu có và quyền lực. Ông ta có nhiều đất đai và của cải, nhưng ông ta nổi tiếng là kẻ tham lam và tàn nhẫn. Những người không theo ý ông ta đều bị áp bức, bị tước đoạt tài sản, thậm chí bị giam cầm vô cớ. Ông ta cũng thường xuyên nhận hối lộ và làm giàu trên sự khốn khổ của người dân.”
Vương Khải lắng nghe, gật đầu nhẹ. “Có ai gần đây có mâu thuẫn với Trần Đại Nhân không? Ai có thể căm ghét ông ta đến mức muốn giết ông ta?”
Người dân già ngập ngừng một lúc, rồi tiếp tục nói, giọng hạ thấp: “Có rất nhiều người ghét ông ta, nhưng dám hành động thì không nhiều. Nhưng gần đây, ta có nghe nói về một người tên là Phùng Văn, một thương nhân từng bị Trần Đại Nhân ép đến mức mất hết tài sản. Phùng Văn đã thề rằng ông ta sẽ không để yên cho Trần Đại Nhân.”
“Phùng Văn hiện ở đâu?” Vương Khải hỏi, ánh mắt sắc bén.
“Ta không biết rõ, nhưng nghe nói ông ta đã rời làng sau khi mất hết tài sản. Có thể ông ta đang ẩn náu ở đâu đó để chờ cơ hội trả thù,” người dân già đáp.
Cảm ơn người đàn ông, Vương Khải tiếp tục đến dinh thự của Trần Đại Nhân. Dinh thự này rộng lớn và xa hoa, phản ánh rõ sự giàu có của chủ nhân. Tuy nhiên, giờ đây nó trở nên lạnh lẽo và trống vắng, chỉ còn lại vài người hầu và lính canh.
Vương Khải được dẫn vào phòng làm việc của Trần Đại Nhân, nơi ông ta đã dành phần lớn thời gian của mình. Căn phòng được bài trí cẩn thận, với nhiều đồ vật quý giá và giấy tờ trải đầy trên bàn. Vương Khải bắt đầu xem xét mọi thứ một cách tỉ mỉ, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể giúp anh hiểu rõ hơn về cuộc sống của Trần Đại Nhân và những mối quan hệ của ông ta.
Trong lúc lật qua những giấy tờ trên bàn, Vương Khải phát hiện một bức thư chưa kịp gửi đi. Nội dung của bức thư nói về một vụ tranh chấp đất đai giữa Trần Đại Nhân và một nhóm thương nhân địa phương. Có vẻ như Trần Đại Nhân đã dùng quyền lực của mình để chiếm đoạt mảnh đất mà nhóm thương nhân này sở hữu.
Bức thư kết thúc bằng một lời cảnh báo từ một người ký tên là “Phùng Văn”. Trong thư, Phùng Văn đã viết: “Ông đã cướp hết mọi thứ của tôi, nhưng tôi sẽ không để ông yên. Ông sẽ phải trả giá cho những gì ông đã làm.”
Đọc xong bức thư, Vương Khải nhận ra rằng Phùng Văn có thể là một trong những kẻ tình nghi hàng đầu trong vụ án này. Tuy nhiên, anh cũng biết rằng cần phải xác minh thông tin và tìm hiểu thêm về Phùng Văn trước khi đưa ra kết luận.
Vương Khải quyết định sẽ tìm gặp những người còn lại trong nhóm thương nhân mà bức thư đã đề cập đến. Có thể họ sẽ cung cấp thêm thông tin về mối quan hệ giữa Phùng Văn và Trần Đại Nhân, cũng như những sự việc đã xảy ra dẫn đến cái chết của viên quan này.
Trước khi rời khỏi dinh thự, Vương Khải lướt qua một lần nữa những đồ vật trong phòng. Ánh mắt anh dừng lại ở một bức tranh treo trên tường. Đó là bức chân dung của Trần Đại Nhân, với nét mặt đầy kiêu ngạo và ánh mắt sắc lạnh. Thám tử cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh chưa thể xác định được chính xác điều gì.
“Dù thế nào đi nữa, ta phải tìm ra sự thật,” Vương Khải tự nhủ, rồi rời khỏi dinh thự với quyết tâm ngày càng lớn.
Cuộc điều tra của anh đã dẫn đến những phát hiện đầu tiên, nhưng để minh oan cho Lý Kiên, anh cần phải làm rõ hơn mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật trong câu chuyện này. Hành trình tìm kiếm sự thật vẫn còn dài và đầy thử thách.