Vụ Án Của Người Thợ Rèn - Chương 5
Chương 5: Nhân chứng bí ẩn
Vương Khải nhanh chóng tìm đến nhà của Lão Từ, người thợ rèn già đã từ lâu nổi danh với tay nghề điêu luyện và sự am hiểu sâu rộng về các loại kiếm cổ. Lão Từ sống ở rìa làng, trong một căn nhà nhỏ ẩn mình dưới bóng cây cổ thụ lớn. Khi Vương Khải đến nơi, trời đã ngả sang màu tím thẫm, ánh hoàng hôn yếu ớt soi rọi qua những tán lá rậm rạp.
Lão Từ đang ngồi trước lò rèn, đôi tay gầy gò nhưng rắn chắc của ông cầm lấy chiếc búa nhỏ, từng nhịp đập nhẹ nhàng nhưng chính xác vào thanh kim loại. Khi nghe thấy tiếng bước chân của Vương Khải, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như đọc thấu mọi điều.
“Vương Khải, ngươi đến tìm ta có việc gì?” Lão Từ cất tiếng hỏi, giọng nói trầm đục nhưng mang đậm sự từng trải.
Vương Khải cúi chào kính cẩn trước khi lên tiếng, “Lão Từ, ta đến nhờ ông giúp đỡ trong một vụ án quan trọng. Ta cần ông xem xét mảnh vỡ này và cho ta biết liệu nó có thể có liên quan đến thanh kiếm mà Lý Kiên đã rèn.”
Anh đưa mảnh vỡ thanh kiếm cho Lão Từ, đôi mắt chờ đợi sự đánh giá từ bậc thầy thợ rèn. Lão Từ cầm lấy mảnh vỡ, nhẹ nhàng lướt ngón tay qua bề mặt kim loại. Ông xoay mảnh vỡ trong tay, đôi mắt dường như tập trung vào từng đường nét nhỏ nhất.
“Đây là một loại thép hiếm, không phải ai cũng có thể rèn được. Chỉ những thợ rèn lành nghề nhất mới có khả năng làm ra một thanh kiếm như thế này,” Lão Từ nói chậm rãi. “Ta nhận ra kỹ thuật này, đó là phong cách của Lý Kiên. Nhưng… có điều gì đó khác lạ ở đây.”
“Khác lạ? Ông nói rõ hơn được không?” Vương Khải hỏi, cảm nhận một điều bất thường trong lời nói của Lão Từ.
“Thanh kiếm này bị gãy, nhưng không phải do lỗi của thợ rèn. Nó bị tác động bởi một lực rất lớn, có thể là trong một cuộc chiến đấu hoặc… ai đó đã cố tình phá hủy nó,” Lão Từ nói tiếp, đôi mắt lóe lên sự nghi ngờ. “Và ta nghĩ rằng thanh kiếm này đã bị sửa đổi sau khi rời khỏi tay Lý Kiên.”
“Sửa đổi? Ý ông là gì?” Vương Khải hỏi.
“Người nào đó đã thay đổi cấu trúc của thanh kiếm, có thể là thêm một chất gì đó vào lưỡi kiếm để tăng tính sát thương hoặc để tạo ra một dấu vết giả. Điều này có thể giải thích tại sao Lý Kiên không nhận ra thanh kiếm này là của mình khi nó được dùng làm hung khí.”
Lão Từ ngừng lại một chút rồi nhìn thẳng vào mắt Vương Khải, giọng nghiêm trọng: “Ngươi phải cẩn thận. Người đứng sau việc này không phải là kẻ tầm thường. Họ có thể có tay trong rất sâu và đang cố gắng che giấu mọi thứ.”
Vương Khải gật đầu, cảm thấy trọng trách trên vai ngày càng nặng nề. “Cảm ơn ông, Lão Từ. Những thông tin này rất quan trọng. Ta sẽ tiếp tục điều tra và đảm bảo rằng công lý sẽ được thực thi.”
Rời khỏi nhà Lão Từ, Vương Khải cảm thấy mọi thứ dường như ngày càng phức tạp. Thanh kiếm bị sửa đổi, một lực lượng bí ẩn đang thao túng vụ án – tất cả đều chỉ ra rằng Lý Kiên chỉ là một con cờ trong trò chơi quyền lực đầy nguy hiểm này.
Trên đường trở về, Vương Khải quyết định ghé qua một căn nhà nhỏ nằm ở rìa làng, nơi mà nhân chứng bí ẩn mà anh đã được nhắc đến trước đây sinh sống. Đó là bà Lưu, một phụ nữ già nua sống đơn độc, người được cho là đã nhìn thấy điều gì đó vào đêm xảy ra vụ án.
Bước vào con đường mòn dẫn đến căn nhà của bà Lưu, Vương Khải cảm nhận được sự tĩnh lặng kỳ lạ. Những tán cây xòe rộng che khuất ánh trăng, khiến không khí càng thêm phần u ám. Khi đến trước cửa nhà, anh gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ cũ kỹ.
“Bà Lưu, tôi là Vương Khải, đến để hỏi bà về vụ án của Lý Kiên. Bà có thể mở cửa cho tôi được không?” Vương Khải gọi lớn.
Một lúc sau, cửa mở ra chậm rãi, và một khuôn mặt già nua với đôi mắt lờ đờ xuất hiện. Bà Lưu nhìn Vương Khải, nét mặt đăm chiêu như thể đang đánh giá vị khách lạ.
“Ngài là ai? Tại sao ngài lại đến đây?” Bà Lưu hỏi, giọng nói khàn khàn do tuổi tác.
“Tôi là thám tử Vương Khải, đang điều tra vụ án của Lý Kiên. Tôi được biết bà đã nhìn thấy điều gì đó vào đêm xảy ra vụ án. Bà có thể kể lại cho tôi nghe được không?” Vương Khải nói, giọng điềm tĩnh và thuyết phục.
Bà Lưu ngập ngừng một lúc, rồi cuối cùng mời Vương Khải vào trong nhà. Căn nhà đơn sơ, chỉ có vài món đồ cũ kỹ và một chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng. Bà Lưu ngồi xuống ghế, đôi tay run rẩy vì tuổi già và lo lắng.
“Đêm đó… tôi nghe thấy tiếng động lạ bên ngoài. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy một người đàn ông lạ mặt đứng gần nhà của Lý Kiên. Ông ta mặc áo choàng đen, che kín mặt, nhưng tôi nhớ rất rõ ánh mắt của ông ta… Ánh mắt ấy lạnh lùng, như không có một chút sự sống nào.”
“Người đàn ông đó có làm gì khác không, thưa bà?” Vương Khải hỏi, cố gắng khai thác thêm thông tin.
“Ông ta đứng đó một lúc rồi biến mất vào bóng tối. Tôi không biết ông ta đã đi đâu, nhưng ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng la hét từ nhà của Trần Đại Nhân,” bà Lưu nói, giọng run run. “Tôi sợ quá nên không dám ra ngoài.”
Vương Khải gật đầu, cảm ơn bà Lưu vì thông tin quý giá này. “Bà đã giúp tôi rất nhiều. Tôi sẽ tiếp tục điều tra và tìm ra kẻ thủ ác. Bà hãy giữ an toàn và không nên kể chuyện này cho ai khác.”
Rời khỏi nhà bà Lưu, Vương Khải biết rằng những manh mối quan trọng đã bắt đầu xuất hiện. Người đàn ông lạ mặt, thanh kiếm bị sửa đổi, và cái chết của Trần Đại Nhân – tất cả đều liên kết với nhau trong một âm mưu lớn hơn nhiều so với những gì mọi người tưởng.
Vương Khải biết rằng mình đang tiến gần hơn đến sự thật, nhưng anh cũng nhận thức rõ rằng kẻ thù của anh có thể là một thế lực rất mạnh mẽ. Cuộc điều tra không chỉ là để minh oan cho Lý Kiên, mà còn để lật tẩy những âm mưu đen tối đang ẩn giấu dưới bề mặt bình yên của ngôi làng này.