Vụ Án Của Người Thợ Săn - Chương 10
Chương 10: Quay Về Hiện Tại
Ánh sáng buổi sáng le lói xuyên qua những tán lá, chiếu xuống ngôi làng nhỏ bé đang dần thức dậy sau một đêm dài đầy biến động. Thám tử ngồi bên cạnh giường của Đổng trong căn nhà nhỏ của trưởng làng. Đổng vẫn còn yếu, nhưng hơi thở đều đặn và khuôn mặt dần trở lại với sự bình thản.
“Ông ấy sẽ ổn thôi,” trưởng làng nói, bước vào phòng với một tách trà nóng trong tay. “Sự cố gắng của cả hai ngài đã cứu vớt không chỉ một người, mà còn nhiều người khác.”
Thám tử nhận lấy tách trà, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa qua đôi tay. “Chúng ta đã phá bỏ lời nguyền, nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa hoàn toàn ổn. Những kẻ săn lùng viên ngọc có thể quay lại bất cứ lúc nào.”
Trưởng làng gật đầu. “Chúng ta sẽ phải cẩn trọng, nhưng tôi tin rằng sức mạnh của viên ngọc đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Dù họ có quay lại, họ cũng sẽ không còn tìm thấy gì nữa.”
Thám tử lặng lẽ ngẫm nghĩ, rồi đứng dậy và bước ra ngoài hiên nhà. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống sân, nơi những đứa trẻ trong làng đang chơi đùa, tiếng cười của chúng mang lại một cảm giác bình yên đến lạ.
Một lát sau, Lý Bá xuất hiện, bước đi chậm rãi về phía thám tử. Anh ta đã được thả ra khỏi ngục sau khi sự thật về vụ án được sáng tỏ. Khuôn mặt Lý Bá thể hiện sự biết ơn sâu sắc, nhưng cũng đầy trăn trở.
“Ngài thám tử,” Lý Bá nói, giọng nói chân thành. “Tôi không biết phải cảm ơn ngài thế nào vì đã cứu mạng tôi và bảo vệ sự thật.”
Thám tử quay lại, nhìn Lý Bá với ánh mắt ấm áp. “Tôi chỉ làm điều mà tôi phải làm. Công lý phải được thực thi, và sự thật phải được bảo vệ. Giờ đây, anh có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình mà không còn bị oan ức.”
Lý Bá gật đầu, nhưng vẫn có một nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt. “Nhưng còn Đổng? Ông ấy đã chịu nhiều khổ đau và phải hy sinh rất nhiều. Tôi hy vọng rằng ông ấy sẽ tìm thấy sự bình yên.”
“Ông ấy sẽ,” thám tử đáp. “Cả hai chúng ta đều đã chứng kiến sự thật, và đôi khi, điều đó đòi hỏi những hy sinh mà không phải ai cũng hiểu được.”
Họ đứng đó trong im lặng một lúc, để cho những suy nghĩ và cảm xúc trôi qua. Cuối cùng, Lý Bá nắm chặt tay thám tử, một cử chỉ đầy sự tôn trọng và biết ơn, rồi lặng lẽ rời đi, để lại thám tử một mình trên hiên nhà.
Khi mặt trời lên cao, thám tử biết rằng đã đến lúc phải trở về hiện tại. Ông đi bộ chậm rãi đến ngôi đền cổ, nơi viên ngọc đã bị hủy diệt. Những tàn tích của quá khứ giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn, nhưng chúng mang theo những bài học và ký ức không bao giờ phai nhạt.
Đứng trước bàn thờ, nơi viên ngọc từng được đặt, thám tử lấy viên ngọc xuyên không từ trong túi áo ra. Ông nhắm mắt lại, tập trung tinh thần và cảm nhận sức mạnh của viên ngọc. Một lần nữa, ánh sáng xanh nhạt từ viên ngọc lan tỏa, bao phủ lấy ông, kéo ông trở về thời gian hiện tại.
Khi ánh sáng tan biến, thám tử mở mắt ra, thấy mình đang đứng trong căn phòng làm việc nhỏ bé, quen thuộc. Những quyển sách vẫn xếp chồng lên nhau, và ánh sáng mặt trời buổi chiều chiếu qua cửa sổ, tạo nên một khung cảnh ấm áp và yên bình.
Ông bước đến bàn làm việc, nơi lá thư bí ẩn đầu tiên đã dẫn ông vào cuộc phiêu lưu này vẫn còn nằm đó. Thám tử cầm lấy lá thư, cảm nhận được sức nặng của những ký ức và trải nghiệm mà ông đã trải qua.
Đó là một cuộc hành trình đầy thách thức, với những bí ẩn, nguy hiểm và sự hy sinh. Nhưng cuối cùng, công lý đã được thực thi, và lời nguyền đã bị phá bỏ. Ông biết rằng những câu chuyện như thế này sẽ tiếp tục xuất hiện, nhưng giờ đây, ông đã sẵn sàng hơn bao giờ hết để đối mặt với chúng.
Thám tử đặt lá thư xuống, rồi quay về phía cửa sổ, nhìn ra bầu trời trong xanh. Một nụ cười nhẹ nở trên môi ông khi ông nghĩ đến những người mà ông đã giúp đỡ, và những cuộc phiêu lưu vẫn đang chờ đợi phía trước.
“Chuyện gì rồi cũng sẽ kết thúc,” thám tử lẩm bẩm, giọng nói trầm lắng nhưng đầy quyết tâm. “Nhưng công lý thì sẽ mãi tồn tại.”
Với ý nghĩ đó, thám tử quay trở lại bàn làm việc, chuẩn bị cho những nhiệm vụ tiếp theo, với lòng tin rằng cho dù có gặp phải bất kỳ khó khăn nào, ông cũng sẽ tìm ra cách giải quyết và đưa sự thật ra ánh sáng.