Vụ Án Của Người Thợ Săn - Chương 4
Chương 4: Bí Ẩn Của Khu Rừng
Thám tử trở về làng, trong đầu không ngừng xoay quanh những manh mối đã thu thập được tại hiện trường. Những dấu chân thú bất thường, mũi tên bị gãy, và đặc biệt là thái độ lạ lùng của Đổng, tất cả đều khiến ông cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Khi bước vào làng, thám tử quyết định tìm gặp cụ Lâm, một cụ già trong làng, người được biết đến với nhiều câu chuyện và kiến thức sâu rộng về khu rừng. Ông tin rằng cụ Lâm có thể cung cấp thêm những thông tin hữu ích về các sinh vật trong rừng, cũng như những sự kiện bí ẩn đã từng xảy ra nơi đây.
Nhà của cụ Lâm nằm ở cuối làng, ẩn mình dưới tán cây cổ thụ. Khi thám tử gõ cửa, một giọng nói khàn khàn từ bên trong vọng ra, “Ai đó?”
“Cháu là thám tử đang điều tra vụ án của Lý Bá. Cháu muốn hỏi cụ vài điều về khu rừng,” thám tử đáp lại, giọng nói lịch sự nhưng không kém phần nghiêm nghị.
Cánh cửa mở ra, cụ Lâm xuất hiện với bộ dáng gầy guộc nhưng nhanh nhẹn. Đôi mắt già nua của cụ thoáng hiện nét tò mò khi nhìn thấy thám tử. “Vào đi, chàng trai,” cụ mời, giọng nói tuy yếu ớt nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm.
Thám tử bước vào căn nhà nhỏ, nơi mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, giản dị. Ông ngồi xuống ghế, đối diện cụ Lâm, ánh mắt thể hiện sự kính trọng.
“Cụ Lâm, cháu đã tìm thấy một số dấu chân lạ trong rừng, không giống như của bất kỳ loài thú săn nào mà cháu từng thấy. Cụ có biết gì về chuyện này không?” thám tử hỏi, đi thẳng vào vấn đề.
Cụ Lâm nhíu mày, đôi mắt cụ sâu như hai hố thẳm đang cố gắng nhớ lại. “Dấu chân lạ trong rừng ư? Đúng là trong rừng này có nhiều câu chuyện kỳ bí. Người ta nói rằng có những sinh vật không thuộc về thế giới này vẫn lang thang trong rừng sâu, những sinh vật mà con người ít khi gặp phải và cũng ít ai sống sót để kể lại.”
“Cụ có thể kể thêm về những sinh vật này không?” thám tử hỏi, cảm thấy một chút rùng mình nhưng vẫn kiên định.
Cụ Lâm thở dài, ánh mắt như đang hướng về một quá khứ xa xăm. “Ta nhớ nhiều năm trước, khi ta còn trẻ, có một nhóm thợ săn vào rừng để săn bắn. Họ đi sâu vào khu rừng và không bao giờ quay lại. Người ta tìm thấy dấu vết của họ, nhưng cũng có những dấu chân lớn, không phải của con người hay thú rừng. Có lời đồn rằng đó là dấu chân của ‘Hắc Mãng’, một loài quái thú khổng lồ, chuyên săn người vào những đêm trăng mờ.”
Thám tử lắng nghe, trong đầu bắt đầu kết nối những gì mình vừa nghe với những gì đã thấy ở hiện trường. “Cụ nghĩ có khả năng Lý Bá đã gặp phải sinh vật này không?”
Cụ Lâm lắc đầu, trông có vẻ không chắc chắn. “Ta không biết. Lý Bá là một thợ săn giỏi, anh ta biết cách để sống sót trong rừng. Nhưng nếu thật sự có một sinh vật như Hắc Mãng tồn tại, thì có lẽ nó không phải là thứ mà anh ta có thể đối phó.”
Thám tử im lặng suy nghĩ, cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa câu chuyện huyền bí này và cái chết của nạn nhân. Ông cảm nhận được rằng vụ án này có thể không chỉ đơn giản là một cuộc tranh chấp săn bắn, mà còn có thể liên quan đến những thế lực mà ông chưa từng đối mặt trước đây.
“Cụ Lâm, ngoài câu chuyện về Hắc Mãng, cụ có biết gì về những vụ mất tích hay cái chết bí ẩn khác trong rừng không?” thám tử tiếp tục hỏi.
Cụ Lâm nhìn thẳng vào mắt thám tử, giọng nói trở nên trầm trọng hơn. “Có một truyền thuyết khác mà ít người biết. Nó kể về một bộ lạc cổ xưa từng sinh sống trong khu rừng này. Họ thờ phụng một sinh vật huyền bí, và để đổi lấy sự bảo vệ của nó, họ phải cúng tế người sống vào mỗi mùa trăng tròn. Sau khi bộ lạc đó biến mất, những kẻ đến gần khu rừng này thường gặp những cái chết bất thường. Người ta nói rằng sinh vật đó vẫn tồn tại, chờ đợi những linh hồn xấu số để tiếp tục sự tồn tại của mình.”
Câu chuyện của cụ Lâm khiến thám tử không khỏi rùng mình. “Cảm ơn cụ, những gì cụ nói rất hữu ích,” ông nói, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cụ Lâm nhìn theo ông, giọng nói mang chút cảnh báo, “Hãy cẩn thận, chàng trai. Rừng này không phải nơi mà con người có thể tự do đi lại mà không gặp nguy hiểm.”
Thám tử gật đầu, cảm ơn cụ lần nữa rồi rời khỏi căn nhà nhỏ. Ông không thể phủ nhận rằng những câu chuyện của cụ Lâm đã gieo vào lòng ông một sự lo lắng nhất định, nhưng ông cũng biết rằng mình không thể bị ảnh hưởng bởi những truyền thuyết này. Ông cần phải tìm ra sự thật.
Khi thám tử trở về nơi ở tạm thời của mình trong làng, ông bắt đầu sắp xếp lại những manh mối và thông tin đã thu thập được. Bức tranh toàn cảnh vẫn còn mờ mịt, nhưng ít nhất ông đã có một hướng điều tra mới. Ông tin rằng trong khu rừng này, ngoài những sinh vật huyền bí, còn có những kẻ đứng sau âm mưu này, và chúng đang cố gắng đẩy Lý Bá vào chỗ chết.
Đêm đó, khi thám tử ngồi trước bàn, ánh sáng từ ngọn đèn dầu chiếu lên khuôn mặt trầm tư của ông. Trong đầu ông là những câu hỏi chưa có lời giải đáp: Ai là người thực sự đứng sau vụ án? Những dấu chân lạ lẫm trong rừng có thực sự liên quan đến truyền thuyết? Và liệu ông có thể khám phá ra sự thật trước khi quá muộn?
Những câu hỏi đó vẫn tiếp tục bám lấy ông, khi ngoài kia, trong bóng tối, những cơn gió lạnh buốt từ rừng thổi về, mang theo những tiếng thì thầm của rừng rậm và những bí ẩn chưa được giải mã.