Vụ Án Của Người Thợ Săn - Chương 5
Chương 5: Mưu Kế Thâm Độc
Buổi sáng hôm sau, thám tử thức dậy sớm, trong đầu vẫn còn vang vọng những câu chuyện kỳ bí mà cụ Lâm đã kể vào tối qua. Ông biết rằng mình không thể dựa vào những truyền thuyết để giải quyết vụ án, nhưng cũng không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào. Vì vậy, ông quyết định sẽ quay trở lại hiện trường một lần nữa, lần này với một cái nhìn thấu đáo hơn.
Trước khi rời đi, thám tử ghé qua một quán trà nhỏ trong làng. Ông muốn nghe ngóng thêm từ người dân địa phương, hy vọng tìm ra được những mảnh ghép còn thiếu của bức tranh lớn hơn.
Quán trà sáng sớm không đông đúc, chỉ có vài người đàn ông lớn tuổi đang ngồi trò chuyện. Khi thám tử bước vào, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía ông. Họ nhận ra ngay ông là người lạ và tỏ ra dè dặt, nhưng không đến mức đề phòng.
Thám tử gọi một ấm trà, ngồi xuống một góc quán và bắt đầu lắng nghe. Những câu chuyện của người dân trong làng thường xoay quanh công việc hàng ngày, nhưng có một điều làm ông chú ý—họ nhắc đến nạn nhân với sự thận trọng nhất định.
“Ông ta đến từ kinh thành, nghe nói là có rất nhiều tiền của,” một người đàn ông nói, giọng khẽ nhưng đủ để thám tử nghe thấy.
“Phải rồi, nhưng mà sao một người giàu có như vậy lại đến cái nơi heo hút này chỉ để săn bắn?” Một người khác hỏi, giọng đầy nghi hoặc.
“Có thể là ông ta có công việc khác,” người đầu tiên đáp, nhưng giọng nói lấp lửng, như thể có điều gì đó đang che giấu.
Thám tử đặt tách trà xuống, quyết định tham gia vào cuộc trò chuyện. “Xin lỗi, tôi nghe các ông nói về người đàn ông từ kinh thành. Ông ấy có chuyện gì đặc biệt khi đến đây không?”
Cả ba người đàn ông nhìn thám tử, ban đầu có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi một người trong số họ cười xã giao. “À, chẳng có gì đâu, thưa ngài. Chỉ là chúng tôi thấy lạ khi một người giàu có như vậy lại đến cái nơi hẻo lánh này thôi.”
Thám tử mỉm cười, nhưng ánh mắt không rời khỏi họ. “Tôi là thám tử đến điều tra vụ án. Tôi cần biết tất cả những gì có thể về nạn nhân. Nếu các ông biết điều gì, xin hãy chia sẻ.”
Ba người đàn ông nhìn nhau, rồi một người khác lên tiếng. “Thực ra, có người nói rằng ông ta không chỉ đến đây để săn bắn. Người ta đồn rằng ông ta đến để mua một thứ gì đó quý giá từ một người trong làng.”
“Thứ gì quý giá?” Thám tử hỏi, giọng đầy hứng thú.
Người đàn ông hạ giọng, như thể sợ ai đó nghe thấy. “Người ta nói là một viên ngọc quý, một món đồ gia bảo của một gia đình nào đó. Nhưng không ai biết rõ là của ai.”
Câu chuyện này làm thám tử nhớ đến viên ngọc mà ông dùng để xuyên không. Có lẽ viên ngọc mà nạn nhân tìm kiếm cũng có một quyền năng đặc biệt nào đó, hoặc ít nhất là có giá trị lớn. Điều này có thể là lý do khiến ông ta trở thành mục tiêu.
“Các ông có biết ai là người bán viên ngọc đó không?” Thám tử hỏi thêm, đôi mắt lộ rõ vẻ quan tâm.
Người đàn ông thứ ba, người nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng. “Người ta nói rằng Đổng, người thợ săn, có liên quan đến chuyện này. Nhưng cũng chỉ là tin đồn, không ai dám chắc.”
Tên Đổng một lần nữa xuất hiện, khiến thám tử không thể bỏ qua. Người đàn ông này rõ ràng có liên quan đến nhiều điều mờ ám trong làng, và việc ông ta xuất hiện ở hiện trường vụ án một cách bất thường càng khiến thám tử nghi ngờ.
“Đổng,” thám tử lẩm bẩm, rồi đứng dậy cảm ơn ba người đàn ông. “Cảm ơn các ông vì đã giúp đỡ. Tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Rời khỏi quán trà, thám tử biết rằng mình cần phải đối mặt với Đổng một lần nữa. Ông cảm nhận được rằng người đàn ông này không chỉ là một thợ săn bình thường, mà có thể là một phần trong một âm mưu lớn hơn. Nếu Đổng thực sự liên quan đến cái chết của nạn nhân, thì ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng để lộ sự thật.
Thám tử quyết định đến nhà của Đổng, nằm sâu trong rừng, nơi mà ông ta thường ở. Con đường dẫn vào nhà Đổng không hề dễ đi, với những lối mòn gập ghềnh và những tán cây rậm rạp che kín bầu trời. Khi thám tử đến nơi, ông nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ, nằm lặng lẽ giữa những cây cối um tùm.
Thám tử tiến đến, gõ cửa mạnh mẽ. Bên trong không có tiếng động, nhưng thám tử biết chắc rằng Đổng đang ở nhà. Sau vài giây chờ đợi, cánh cửa mở ra, Đổng xuất hiện với vẻ mặt căng thẳng.
“Ngài thám tử,” Đổng nói, giọng nói có chút khó chịu. “Ngài đến đây làm gì?”
“Tôi đến để hỏi ông vài điều về vụ án,” thám tử đáp, không hề giấu giếm mục đích của mình. “Ông có liên quan gì đến cái chết của người đàn ông từ kinh thành?”
Đổng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Tôi đã nói rồi, tôi không biết gì về cái chết của ông ta. Tôi chỉ là một thợ săn bình thường.”
Thám tử bước thêm một bước vào nhà, ánh mắt quét qua mọi ngóc ngách. “Nhưng tôi nghe nói ông đang cố gắng bán một viên ngọc quý. Có đúng không?”
Đổng không đáp lại ngay, đôi mắt hắn trở nên nguy hiểm hơn. “Tôi không biết ngài đang nói gì.”
Thám tử tiến lại gần hơn, đôi mắt ông không rời khỏi Đổng. “Tôi tin rằng viên ngọc đó có liên quan đến cái chết của người đàn ông. Và tôi cũng tin rằng ông biết nhiều hơn những gì ông đã nói.”
Đổng nhìn thẳng vào mắt thám tử, khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng. “Ngài nên cẩn thận với những gì mình nói, thám tử. Rừng này không phải là nơi an toàn cho những kẻ tò mò.”
Lời cảnh báo của Đổng chỉ khiến thám tử thêm quyết tâm. Ông biết rằng mình đã chạm vào một điều gì đó quan trọng, và rằng Đổng đang che giấu một bí mật lớn. Nhưng trước khi thám tử kịp nói thêm điều gì, Đổng đột ngột quay người, rút một con dao nhỏ từ thắt lưng và lao về phía thám tử.
Nhưng thám tử đã chuẩn bị trước. Ông nhanh chóng né sang một bên, đồng thời chộp lấy cánh tay Đổng và xoay người, sử dụng sức mạnh của đối phương để ném hắn xuống sàn. Con dao rơi khỏi tay Đổng, lăn ra xa. Thám tử khống chế hắn, đôi mắt ánh lên sự quyết đoán.
“Ông biết điều gì đang xảy ra,” thám tử nói, giọng nói đầy quyền uy. “Và nếu ông không nói ra sự thật, tôi sẽ đảm bảo rằng ông không bao giờ có thể rời khỏi làng này.”
Đổng thở hổn hển, nhưng vẫn cố giữ thái độ cứng rắn. “Ngài không biết ngài đang đối mặt với điều gì đâu, thám tử. Nếu ngài muốn biết sự thật, hãy chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.”
Thám tử không buông tay, ánh mắt ông không dao động. “Tôi đã sẵn sàng. Bây giờ, hãy nói cho tôi biết tất cả.”
Đổng nhìn thám tử một lúc lâu, rồi cuối cùng thở dài, như thể nhận ra rằng hắn không còn lựa chọn nào khác. “Được, tôi sẽ nói. Nhưng điều này có thể nguy hiểm cho cả ngài và tôi.”
Thám tử nhấc hắn dậy, giữ chặt đôi tay Đổng. “Tôi đã nói rồi, tôi sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm. Nói đi.”
Đổng gật đầu, rồi chậm rãi bắt đầu kể. Và khi hắn mở miệng, thám tử biết rằng mình đã bước vào một âm mưu đen tối hơn nhiều so với những gì ông từng tưởng tượng. Một âm mưu có thể lật đổ cả những quyền lực lớn nhất trong triều đại nhà Chu.