Vụ Án Của Người Thợ Săn - Chương 8
Chương 8: Vén Màn Sự Thật
Thám tử bước nhanh qua những con đường lầy lội của làng, tâm trí căng thẳng khi nghĩ đến những gì phải đối mặt trong thời gian tới. Đổng đã biến mất, và việc tìm kiếm hắn trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Nếu không có sự hợp tác của Đổng, nghi lễ phá bỏ lời nguyền sẽ khó mà thực hiện được. Thêm vào đó, những kẻ săn đuổi viên ngọc chắc chắn đã bắt đầu hành động.
Khi trở về ngôi nhà tạm trú của mình, thám tử lập tức gọi trưởng làng đến. Ông cần có sự trợ giúp từ những người trung thành để truy tìm Đổng và đảm bảo rằng Lý Bá sẽ được bảo vệ an toàn.
“Trưởng làng, chúng ta không có nhiều thời gian,” thám tử nói ngay khi trưởng làng bước vào. “Đổng đã biến mất, và tôi tin rằng hắn đang giữ viên ngọc. Chúng ta phải tìm hắn trước khi quá muộn.”
Trưởng làng gật đầu, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng. “Tôi sẽ huy động người dân để tìm kiếm hắn. Nhưng ngài có nghĩ rằng Đổng sẽ hợp tác không?”
“Đổng là một người cẩn trọng và không dễ tin tưởng ai,” thám tử trả lời. “Nhưng hắn cũng hiểu rằng nếu viên ngọc rơi vào tay kẻ khác, cả hắn và tất cả những người liên quan đều sẽ gặp nguy hiểm. Nếu chúng ta có thể tìm ra hắn, tôi tin rằng có thể thuyết phục được hắn hợp tác.”
Trong khi trưởng làng huy động người dân đi tìm Đổng, thám tử quyết định quay lại hiện trường vụ án, nơi nạn nhân đã bị giết. Có điều gì đó vẫn còn mơ hồ trong tâm trí ông, như một mảnh ghép còn thiếu trong bức tranh toàn cảnh.
Khi đến hiện trường, trời đã sẩm tối. Khu rừng bao phủ bởi bóng đêm càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn và đáng sợ của nó. Thám tử thắp lên một ngọn đuốc, ánh sáng vàng nhạt chiếu sáng con đường nhỏ dẫn vào nơi nạn nhân được tìm thấy.
Ông quỳ xuống, cẩn thận xem xét lại những dấu vết trên mặt đất. Dấu chân của nạn nhân, dấu chân của Đổng, và đặc biệt là dấu chân thú kỳ lạ vẫn còn rõ ràng. Nhưng lần này, thám tử chú ý hơn đến một chi tiết mà trước đây ông đã bỏ qua—một vết kéo dài trên mặt đất, giống như dấu vết của một vật nặng bị kéo lê.
“Đây không phải là dấu vết của một cuộc chiến đấu bình thường,” thám tử thì thầm, ánh mắt tập trung vào vết kéo dài. “Có lẽ nạn nhân đã bị giết ở một nơi khác, rồi bị kéo đến đây để tạo hiện trường giả.”
Thám tử lần theo vết kéo này, dẫn ông đến một khu vực rậm rạp trong rừng, nơi ánh sáng từ ngọn đuốc hầu như không thể xuyên qua. Ông cảm nhận được sự căng thẳng gia tăng khi tiến sâu hơn vào rừng. Cuối cùng, ông dừng lại trước một gốc cây lớn, nơi vết kéo biến mất.
“Có lẽ đây là nơi tất cả bắt đầu,” thám tử nghĩ thầm. Ông cúi xuống, dùng tay gạt lớp lá mục trên mặt đất ra, và bất ngờ phát hiện ra một mảnh vải nhỏ bị xé rách, vương máu khô.
“Đây rồi,” thám tử lẩm bẩm, nhặt mảnh vải lên. “Nạn nhân đã bị giết ở đây, và sau đó bị kéo đến hiện trường để đổ tội cho Lý Bá.”
Ngay khi thám tử đang định rời đi, ông nghe thấy tiếng động nhẹ phía sau. Ông quay lại, ngọn đuốc giơ cao để chiếu sáng khu vực xung quanh. Đứng cách ông vài bước chân là Đổng, khuôn mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi nhưng quyết tâm.
“Ngài thám tử,” Đổng nói, giọng nói khàn đặc. “Tôi biết ngài sẽ tìm thấy tôi ở đây.”
“Đổng,” thám tử đáp, không che giấu sự ngạc nhiên. “Ông đã ở đây từ khi nào?”
“Tôi đã theo dõi ngài,” Đổng nói, tiến lại gần hơn nhưng vẫn giữ khoảng cách. “Tôi biết ngài đang tìm kiếm viên ngọc và cách phá bỏ lời nguyền. Tôi đến đây để giúp ngài.”
Thám tử nhìn Đổng, cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của hắn. “Tại sao bây giờ ông lại muốn giúp tôi?”
“Vì tôi biết rằng mình không thể chạy trốn mãi,” Đổng trả lời, đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi. “Tôi đã thử rời khỏi làng, nhưng tôi nhận ra rằng mình không thể thoát khỏi số phận này. Nếu không phá bỏ lời nguyền, cả tôi và tất cả những người liên quan đều sẽ bị hủy diệt.”
Thám tử gật đầu, hiểu rõ tình hình. “Vậy viên ngọc đang ở đâu?”
Đổng thở dài, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, bên trong là viên ngọc xanh lục, lấp lánh ánh sáng yếu ớt dưới ánh đuốc. “Nó đây,” Đổng nói, giọng nói run run. “Tôi đã giấu nó ở một nơi an toàn, nhưng không còn an toàn nữa.”
Thám tử cầm lấy chiếc hộp, cảm nhận được sự nặng nề của nó, không chỉ về trọng lượng mà còn về trách nhiệm. “Chúng ta cần phải thực hiện nghi lễ để phá bỏ lời nguyền. Nhưng trước tiên, chúng ta phải đảm bảo rằng Lý Bá an toàn.”
Đổng gật đầu. “Tôi sẽ giúp ngài. Chúng ta cần đến nơi mà viên ngọc lần đầu tiên xuất hiện, nhưng đó không phải là nơi dễ đến.”
“Ông biết nơi đó ở đâu không?” Thám tử hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.
“Có,” Đổng trả lời. “Nơi đó nằm sâu trong rừng, gần một ngôi đền cổ mà rất ít người biết đến. Nhưng để đến đó, chúng ta phải đối mặt với những nguy hiểm không lường trước.”
Thám tử hiểu rằng không còn lựa chọn nào khác. Họ phải thực hiện nghi lễ này trước khi kẻ thù tìm thấy họ. “Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ. Không thể để bất cứ ai khác biết về điều này.”
Cả hai nhanh chóng chuẩn bị và rời khỏi khu rừng, tiến đến ngôi đền cổ nơi viên ngọc lần đầu tiên xuất hiện. Trên đường đi, thám tử biết rằng đây sẽ là cuộc chiến cuối cùng, một cuộc chiến không chỉ để cứu Lý Bá mà còn để giải thoát cho tất cả những người bị cuốn vào lời nguyền của viên ngọc.
Khi họ đến gần ngôi đền cổ, bóng tối và sự tĩnh lặng bao trùm mọi thứ. Ngọn đuốc trong tay thám tử chỉ đủ sáng để soi đường, nhưng không đủ để xua tan đi cảm giác nguy hiểm đang rình rập.
Cuộc hành trình này không chỉ là một cuộc chạy đua với thời gian, mà còn là cuộc đối đầu giữa thiện và ác, giữa ánh sáng và bóng tối. Và thám tử biết rằng, chỉ có sự dũng cảm và trí tuệ mới có thể giúp họ vượt qua thử thách cuối cùng này.