Vụ Án Của Người Thợ Săn - Chương 9
Chương 9: Sự Thật Được Phơi Bày
Thám tử và Đổng di chuyển nhanh chóng qua những lối mòn hẹp dẫn sâu vào rừng, nơi bóng đêm và sự im lặng bao trùm tất cả. Ngọn đuốc trong tay thám tử tỏa ra ánh sáng vàng mờ nhạt, tạo nên những cái bóng kỳ dị nhảy múa trên mặt đất. Không gian xung quanh dường như nặng nề hơn, như thể rừng đang cố gắng ngăn cản họ tiến tới.
“Chúng ta sắp đến rồi,” Đổng nói, giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng trong không khí tĩnh mịch. “Ngôi đền cổ nằm phía trước, bên dưới một ngọn đồi nhỏ. Đó là nơi viên ngọc lần đầu tiên được tìm thấy.”
Thám tử gật đầu, không nói gì thêm. Ông tập trung mọi giác quan để cảm nhận sự thay đổi trong không khí. Ông biết rằng họ không chỉ đang chạy đua với thời gian mà còn với những kẻ săn lùng viên ngọc, và bất kỳ sai lầm nào cũng có thể khiến tất cả rơi vào cạm bẫy.
Khi họ đến gần ngọn đồi, ánh sáng từ ngọn đuốc bắt đầu chiếu rõ hơn bóng dáng của ngôi đền cổ, ẩn mình dưới tán cây rậm rạp. Ngôi đền nhỏ bé nhưng mang một vẻ uy nghiêm, với những bức tường bằng đá rêu phong và cửa gỗ đã bạc màu theo thời gian. Không có bất kỳ tiếng động nào ngoài tiếng gió xào xạc qua những tán lá, tạo nên một bầu không khí căng thẳng.
Đổng dừng lại trước cổng đền, nhìn thám tử với ánh mắt nghiêm trọng. “Ngài đã sẵn sàng chưa? Nghi lễ này không dễ thực hiện, và chúng ta có thể gặp phải những trở ngại không lường trước.”
Thám tử chỉ gật đầu, tay nắm chặt chiếc hộp chứa viên ngọc. “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu không phá bỏ lời nguyền, tất cả những gì chúng ta đã làm sẽ trở nên vô nghĩa.”
Họ bước vào ngôi đền, không gian bên trong đen tối và lạnh lẽo. Ánh sáng từ ngọn đuốc soi rõ những bức tượng thần linh và những hình vẽ cổ xưa trên tường, kể về những câu chuyện huyền bí liên quan đến viên ngọc.
Đổng dẫn thám tử đến giữa gian chính, nơi có một bàn thờ lớn bằng đá. Trên bàn thờ, một chiếc chén đồng cũ kỹ và những vật dụng nghi lễ khác nằm lặng lẽ, như thể chờ đợi ai đó sử dụng.
“Đây là nơi viên ngọc được tìm thấy lần đầu,” Đổng nói, ánh mắt không rời khỏi bàn thờ. “Chúng ta phải đặt viên ngọc vào chiếc chén đó và thực hiện nghi lễ.”
Thám tử lấy viên ngọc từ trong chiếc hộp, ánh sáng xanh lục từ viên ngọc tỏa ra một cách kỳ lạ, như thể nó đang sống và cảm nhận được những gì sắp xảy ra. Ông đặt viên ngọc vào chiếc chén đồng, cảm giác lạnh buốt từ kim loại lan tỏa qua đầu ngón tay.
Đổng bắt đầu đọc những câu thần chú cổ, những âm thanh lạ lẫm và đầy sức mạnh vang lên trong không gian tĩnh lặng của ngôi đền. Không khí xung quanh dường như nặng nề hơn, và thám tử cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ dưới chân, như thể mặt đất đang đáp lại những lời nguyền rủa.
Ngay lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài, như thể có ai đó đang tiến đến gần. Thám tử và Đổng đều giật mình, ánh mắt hướng về phía cánh cửa đền.
“Chúng đến rồi,” Đổng nói, giọng nói tràn ngập lo lắng. “Những kẻ săn lùng viên ngọc.”
Thám tử nhanh chóng rút kiếm ra, ánh mắt trở nên kiên định. “Chúng ta phải hoàn thành nghi lễ trước khi chúng kịp ngăn cản.”
Đổng tiếp tục đọc những câu thần chú, trong khi thám tử đứng sẵn sàng bảo vệ. Những tiếng bước chân nặng nề và vội vã ngày càng gần hơn, và rồi cánh cửa đền bật mở, để lộ những bóng đen lù lù bước vào.
Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, với khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt sắc như dao. Hắn ta nhìn thẳng vào thám tử và Đổng, ánh mắt đầy vẻ thách thức.
“Đưa viên ngọc cho ta, và các ngươi sẽ được tha mạng,” người đàn ông nói, giọng nói đầy quyền uy.
Thám tử không đáp lại, ánh mắt ông không rời khỏi đối phương. Ông biết rằng không thể thương lượng với những kẻ này; chúng sẵn sàng làm bất cứ điều gì để chiếm được viên ngọc.
“Ngài thám tử, chúng ta không thể dừng lại bây giờ!” Đổng hét lên, giọng nói đầy hoảng sợ. “Nghi lễ sắp hoàn thành!”
Thám tử giữ vững tay cầm kiếm, chuẩn bị đối đầu với những kẻ xâm nhập. Người đàn ông cao lớn ra lệnh cho thuộc hạ tiến tới, và một cuộc chiến khốc liệt ngay lập tức bùng nổ trong không gian nhỏ bé của ngôi đền cổ.
Những âm thanh của kiếm chạm vào nhau, tiếng hét và tiếng thần chú vang vọng khắp nơi. Thám tử chiến đấu với tất cả sức mạnh và kỹ năng của mình, cố gắng giữ chân kẻ thù để Đổng có thể hoàn thành nghi lễ.
Đổng tiếp tục đọc những câu thần chú, giọng nói của hắn ngày càng lớn và mạnh mẽ hơn. Ánh sáng từ viên ngọc bắt đầu sáng lên rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ gian đền, như thể viên ngọc đang phát ra sức mạnh cuối cùng của nó.
Người đàn ông cao lớn thấy tình thế không có lợi, hắn hét lên ra lệnh cho thuộc hạ dồn lực tấn công. Thám tử bị ép vào một góc, nhưng ông không để nỗi sợ hãi chi phối. Ông biết rằng chỉ cần giữ vững thêm vài giây nữa, mọi thứ sẽ kết thúc.
Đúng lúc đó, một luồng ánh sáng chói lòa bùng phát từ viên ngọc, bao phủ toàn bộ không gian. Tiếng hét của Đổng vang lên giữa không trung, khi luồng sáng quét qua ngôi đền và mọi thứ xung quanh. Thám tử cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang đẩy lùi kẻ thù, và rồi tất cả im lặng.
Khi ánh sáng lụi tắt, thám tử mở mắt ra. Trước mặt ông, những kẻ săn lùng viên ngọc đã biến mất, chỉ còn lại Đổng đang nằm bất động trên sàn, viên ngọc trong chén đồng đã vỡ vụn, hóa thành những mảnh nhỏ lấp lánh.
Thám tử chạy đến bên Đổng, kiểm tra hơi thở của hắn. Đổng còn sống, nhưng cơ thể hắn yếu ớt, như thể đã bị rút cạn sức lực.
“Chúng ta đã làm được,” Đổng thì thầm, đôi mắt nhắm nghiền. “Lời nguyền đã bị phá bỏ.”
Thám tử gật đầu, cảm nhận được gánh nặng trong lòng mình đã được giải tỏa. Viên ngọc và lời nguyền của nó đã bị hủy diệt, và Lý Bá sẽ không còn phải chịu đựng oan ức nữa.
“Cảm ơn ông,” thám tử nói nhỏ, giọng nói đầy sự kính trọng. “Chúng ta đã chiến đấu hết sức mình.”
Đổng chỉ cười yếu ớt, rồi ngất đi vì kiệt sức. Thám tử biết rằng trận chiến đã kết thúc, nhưng cuộc hành trình của ông chưa dừng lại. Ông phải đưa Đổng trở về làng và bảo đảm rằng tất cả những gì họ đã làm sẽ không bị lãng quên.
Trên đường trở về, thám tử ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm trong trẻo, ánh trăng tròn sáng rực rỡ. Ông cảm nhận được sự yên bình lần đầu tiên sau nhiều ngày căng thẳng. Cuối cùng, sự thật đã được phơi bày, và công lý đã được thực thi.