Vụ Án Của Những Âm Thanh Lạ - Chương 1
Chương 1: Tiếng vọng từ ngôi nhà bỏ hoang
Thành phố Khai Phong, nơi sự thịnh vượng và lịch sử đan xen nhau, vẫn có những góc tối mà không ai dám đến gần. Một trong số đó là một ngôi nhà bỏ hoang nằm sâu trong khu phố cũ kỹ, bị bao phủ bởi lớp bụi thời gian và sự lạnh lẽo. Những câu chuyện về ngôi nhà ấy đã truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, nhưng không ai thực sự biết điều gì đang ẩn giấu đằng sau những bức tường cũ kỹ đó.
Đêm hôm ấy, dưới ánh trăng mờ nhạt, một nhóm người dân tụ tập lại trước ngôi nhà. Họ là những người tò mò, nhưng cũng đầy lo lắng. Tiếng thì thầm bắt đầu lan ra trong đám đông.
“Nghe nói đêm qua có người nghe thấy tiếng khóc than từ ngôi nhà này đấy,” một người đàn ông lớn tuổi nói, giọng run rẩy.
“Mấy đứa trẻ trong làng bảo rằng chúng thấy bóng người lướt qua cửa sổ,” một phụ nữ trung niên tiếp lời, đôi mắt đầy sợ hãi.
“Chỉ là lời đồn thôi. Chắc chẳng có gì đâu,” một người đàn ông trẻ tuổi, có vẻ bạo gan, lên tiếng. “Ai dám vào trong xem thử không?”
Mọi người im lặng, không ai dám bước tới. Ngôi nhà bỏ hoang, dù ban ngày trông chẳng có gì đặc biệt, nhưng vào ban đêm, nó lại trở thành một cái bẫy đầy rùng rợn. Cửa sổ tối om, mái ngói vỡ nát, và lớp sơn bong tróc trên tường tạo ra một bầu không khí chết chóc. Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường chỉ đủ để làm nổi bật thêm sự tăm tối của nó.
“Thôi nào, có ai dám không? Hay chúng ta chỉ là lũ nhát gan?” người đàn ông trẻ tuổi thách thức.
“Đừng có liều lĩnh như vậy, Tiểu Vương,” một người lớn tuổi cảnh báo. “Đã có nhiều người vào trong đó rồi không trở ra. Nghe nói, họ bị thứ gì đó kéo vào bóng tối và không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời nữa.”
Tiểu Vương ngập ngừng nhìn quanh. “Vậy chúng ta sẽ cứ để chuyện này tiếp tục mà không làm gì à? Nếu chúng ta không tìm hiểu sự thật, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”
Đúng lúc ấy, từ bên trong ngôi nhà, một âm thanh kỳ lạ vang lên. Tiếng thì thầm mơ hồ, giống như có ai đó đang nói chuyện, nhưng không ai có thể nghe rõ từng từ. Tiếng thì thầm đó dường như đến từ khắp nơi trong ngôi nhà, làm rợn tóc gáy những người đứng ngoài.
“Nghe thấy chưa?!” một người phụ nữ hét lên, rồi vội vàng lùi lại, đôi mắt mở to vì kinh hoàng.
Mọi người đều giật mình, không khí căng thẳng và nỗi sợ hãi bao trùm. Tiểu Vương, dù bạo gan, cũng không khỏi lùi lại vài bước. Nhưng trong lòng anh, sự tò mò mạnh mẽ hơn cả nỗi sợ.
“Chúng ta không thể để chuyện này tiếp diễn,” anh nói, giọng quyết tâm. “Tôi sẽ vào trong và xem thử có chuyện gì.”
“Không được đâu, Tiểu Vương!” một người đàn ông lớn tuổi cản lại. “Nguy hiểm lắm! Đừng để lòng tò mò giết chết mình!”
Nhưng Tiểu Vương không nghe lời, anh tiến về phía ngôi nhà. Đôi chân của anh có phần run rẩy, nhưng ánh mắt lại đầy sự quyết tâm. Đám đông im lặng theo dõi từng bước chân của anh, hơi thở như ngừng lại.
Khi Tiểu Vương bước lên bậc thềm, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, làm những chiếc lá khô xào xạc dưới chân anh. Cánh cửa gỗ cũ kĩ rít lên một tiếng khô khốc khi anh đẩy nó ra. Bên trong, bóng tối bao phủ hoàn toàn, không có bất kỳ tia sáng nào lọt vào.
Tiểu Vương dừng lại một lúc trước khi hít sâu một hơi, rồi bước vào bên trong ngôi nhà.
Cánh cửa từ từ đóng lại sau lưng anh, phát ra một âm thanh khẽ khàng nhưng đầy ấn tượng trong không gian tĩnh mịch. Tiếng cười man dại bất ngờ vang lên từ trong bóng tối, làm mọi người bên ngoài hoảng sợ lùi lại. Tiểu Vương biến mất vào bóng đêm, để lại sự im lặng chết chóc và nỗi sợ hãi bao trùm.
Tiếng bước chân Tiểu Vương dần nhỏ lại, và rồi, chẳng còn nghe thấy gì nữa. Mọi người đứng bên ngoài, mắt dõi theo ngôi nhà, lòng đầy lo lắng.
Đêm đó, Tiểu Vương không trở về.
Vụ mất tích của anh nhanh chóng lan truyền trong khu phố, làm dấy lên một làn sóng hoảng sợ. Những câu chuyện về ngôi nhà bỏ hoang càng trở nên ly kỳ hơn, khiến không ai dám bén mảng đến gần.
Những ngày sau đó, không chỉ có Tiểu Vương, mà thêm vài người tò mò khác cũng biến mất sau khi bước vào ngôi nhà. Ngôi nhà bỏ hoang, từ một nơi đáng sợ, giờ trở thành một cơn ác mộng thật sự với người dân Khai Phong. Những âm thanh kỳ lạ tiếp tục vang lên mỗi đêm, nhưng lần này, chúng trở nên đáng sợ hơn, giống như đang gọi mời, dẫn dụ những kẻ cả gan vào trong và không bao giờ trở ra.