Vụ Án Của Những Âm Thanh Lạ - Chương 2
Chương 2: Bao Chửng nhận vụ án
Tin tức về những vụ mất tích liên tiếp tại ngôi nhà bỏ hoang nhanh chóng lan rộng khắp thành phố Khai Phong, trở thành chủ đề bàn tán xôn xao của mọi người. Nỗi sợ hãi và lo lắng ngày càng gia tăng khi không ai dám đến gần ngôi nhà nữa. Những âm thanh kỳ lạ vẫn vang lên mỗi đêm, càng khiến sự huyền bí của ngôi nhà trở nên khó giải thích.
Một buổi sáng, tại phủ Khai Phong, Bao Chửng đang ngồi trong thư phòng, chăm chú đọc báo cáo về các vụ án gần đây. Ông là một người nổi tiếng với sự công bằng và quyết đoán, nhưng không kém phần thông minh và tỉnh táo trong việc xử lý những vụ án khó khăn. Đúng lúc đó, Triển Chiêu, người bạn đồng hành đáng tin cậy và cũng là một thám tử tài ba, bước vào với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đại nhân,” Triển Chiêu bắt đầu, cúi chào Bao Chửng. “Tôi vừa nhận được tin từ khu phố cũ. Có vẻ như chúng ta đang đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng.”
Bao Chửng ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào Triển Chiêu. “Có chuyện gì vậy, Triển Chiêu? Ta thấy ngươi có vẻ lo lắng.”
Triển Chiêu hít một hơi sâu rồi đáp: “Ngôi nhà bỏ hoang ở khu phố cũ, nơi mà mọi người đều tránh xa, đã xảy ra những vụ mất tích liên tiếp. Đầu tiên là một thanh niên tên Tiểu Vương, rồi sau đó là vài người khác. Tất cả đều bước vào ngôi nhà đó và không bao giờ trở lại.”
Bao Chửng cau mày, ánh mắt nghiêm nghị. “Ngôi nhà bỏ hoang? Và những người này đã biến mất không một dấu vết?”
“Đúng vậy, thưa đại nhân,” Triển Chiêu gật đầu. “Những người sống gần đó cũng nghe thấy những âm thanh kỳ lạ phát ra từ bên trong ngôi nhà mỗi đêm. Tiếng thì thầm, tiếng cười ma quái, và cả những tiếng khóc than đầy ám ảnh. Không ai dám đến gần nữa.”
Bao Chửng lặng im trong giây lát, suy nghĩ. Ông biết rằng đây không phải là một vụ án thông thường. Dù sự huyền bí có thể gây sợ hãi cho người dân, nhưng trong thâm tâm ông, mọi thứ đều có thể giải thích được nếu nhìn từ góc độ lý trí.
“Triển Chiêu,” Bao Chửng nói sau một hồi im lặng, “ngươi có nghĩ rằng những âm thanh đó là do con người tạo ra?”
Triển Chiêu nhíu mày, suy nghĩ về câu hỏi của Bao Chửng. “Thật khó nói, đại nhân. Dù tôi không tin vào những chuyện ma quái, nhưng những gì người dân kể lại thật sự rất kỳ lạ. Cũng không loại trừ khả năng có kẻ nào đó đang lợi dụng sự sợ hãi của dân chúng để thực hiện mưu đồ riêng.”
Bao Chửng gật đầu, đồng tình. “Chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào. Ta sẽ tự mình đến đó điều tra. Nếu đây là một âm mưu, chúng ta cần phải lật tẩy nó. Và nếu có điều gì siêu nhiên thật sự xảy ra, chúng ta cũng cần phải đối mặt với nó bằng sự tỉnh táo.”
Triển Chiêu cúi đầu, kính cẩn đáp: “Tôi sẽ đi cùng ngài, đại nhân. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”
Vào buổi chiều hôm đó, Bao Chửng và Triển Chiêu cùng nhau đến khu phố cũ, nơi ngôi nhà bỏ hoang tọa lạc. Dân làng trong khu vực đã nghe tin về sự xuất hiện của Bao Chửng, và một nhóm nhỏ tò mò tụ tập quanh đó, hy vọng ông sẽ tìm ra nguyên nhân của những hiện tượng kỳ bí.
Khi đến nơi, Bao Chửng nhìn thấy ngôi nhà. Đó là một công trình cũ kỹ, với những bức tường loang lổ, mái ngói vỡ nát, và cửa sổ tối om. Bầu không khí xung quanh ngôi nhà dường như nặng nề hơn, lạnh lẽo hơn, dù trời còn sớm.
Triển Chiêu đứng bên cạnh Bao Chửng, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết. “Đại nhân, ngôi nhà này quả thật có gì đó không ổn.”
Bao Chửng im lặng một lúc, rồi lên tiếng: “Chúng ta sẽ vào trong, nhưng phải cẩn thận. Nếu có ai đó đang giở trò, chúng ta không thể để họ phát hiện ra mình quá sớm.”
Triển Chiêu gật đầu. “Tôi sẽ đi trước, kiểm tra xung quanh. Nếu có điều gì bất thường, tôi sẽ báo ngay cho đại nhân.”
Bao Chửng không nói gì thêm, chỉ gật đầu đồng ý. Triển Chiêu từ từ tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ cũ kĩ ra. Một tiếng kêu kẽo kẹt vang lên, khiến mọi người xung quanh giật mình. Triển Chiêu bước vào, sự yên tĩnh bao trùm lấy anh.
Bao Chửng đứng ngoài, quan sát kỹ lưỡng mọi thứ xung quanh. Ánh mắt ông không rời khỏi ngôi nhà, sẵn sàng cho bất kỳ điều gì xảy ra. Nhưng rồi, sau một vài phút im lặng, Triển Chiêu quay lại, báo cáo: “Bên trong có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng không khí rất ngột ngạt. Còn một vài nơi tôi chưa kiểm tra kỹ, đại nhân có muốn vào cùng không?”
Bao Chửng gật đầu và bước vào cùng Triển Chiêu. Không khí bên trong ngôi nhà thực sự lạnh lẽo và u ám. Cả hai di chuyển nhẹ nhàng qua từng căn phòng, lắng nghe mọi âm thanh dù là nhỏ nhất.
Đột nhiên, từ phía sau cánh cửa phòng khách, một tiếng cười man dại vang lên. Bao Chửng và Triển Chiêu giật mình quay lại. Tiếng cười đó như thể đang phát ra từ một nơi rất gần, nhưng lại không thể xác định được chính xác vị trí.
“Nghe có vẻ như từ phía tầng hầm,” Triển Chiêu nói nhỏ, ánh mắt đầy cảnh giác.
Bao Chửng gật đầu, ra hiệu cho Triển Chiêu tiến về phía cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn lồng mà Triển Chiêu mang theo, họ bắt đầu bước xuống từng bậc thang, cẩn trọng với mỗi bước chân.
Càng xuống sâu, tiếng cười càng trở nên rõ ràng hơn, đầy mỉa mai và ma quái. Nhưng khi cả hai đặt chân lên bậc thang cuối cùng và nhìn quanh, họ chỉ thấy một không gian trống rỗng và lạnh lẽo.
“Không có ai ở đây cả,” Triển Chiêu thì thầm, giọng đầy nghi ngờ.
Bao Chửng im lặng, ánh mắt chăm chú quét qua từng góc tối của tầng hầm. Ông biết rằng có điều gì đó đang xảy ra, và đây chỉ mới là khởi đầu. “Chúng ta sẽ phải tiếp tục điều tra,” ông nói, giọng trầm ngâm. “Rõ ràng có người hoặc thứ gì đó muốn đe dọa chúng ta.”
“Đại nhân, ngài có nghĩ đây có thể là một kế hoạch phức tạp không?” Triển Chiêu hỏi, mắt vẫn không rời khỏi bóng tối phía trước.
“Rất có thể,” Bao Chửng đáp. “Nhưng chúng ta sẽ tìm ra sự thật. Đêm nay, ta sẽ không rời khỏi ngôi nhà này. Ta muốn xem, kẻ đứng sau âm mưu này thực sự là ai.”
Cả hai đứng yên trong bóng tối, lắng nghe tiếng gió lùa qua khe cửa, chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra. Một điều gì đó đáng sợ đang chờ đợi họ, và cuộc điều tra này sẽ không hề dễ dàng.