Vụ Án Của Những Âm Thanh Lạ - Chương 3
Chương 3: Khám phá ngôi nhà bỏ hoang
Đêm đã buông xuống hoàn toàn, và ngôi nhà bỏ hoang chìm trong bóng tối, chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn lồng yếu ớt mà Bao Chửng và Triển Chiêu mang theo. Không khí dường như lạnh hơn, mang theo một cảm giác bất an khó tả. Cả hai đứng trong tầng hầm, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất xung quanh, nhưng tất cả những gì họ nghe thấy chỉ là sự im lặng tuyệt đối, như thể ngôi nhà đang nín thở theo dõi họ.
Bao Chửng quay sang Triển Chiêu, ánh mắt ông lộ rõ sự nghiêm túc. “Chúng ta cần kiểm tra từng căn phòng một, không được bỏ sót chi tiết nào. Nếu đây là một âm mưu, kẻ chủ mưu có thể đã cẩn thận che giấu mọi thứ. Ngươi hãy đi theo ta, nhưng phải cảnh giác với mọi tình huống.”
Triển Chiêu gật đầu, tay nắm chặt thanh kiếm bên hông, sẵn sàng đối phó với bất cứ điều gì xảy ra. “Đại nhân, tôi sẽ bảo vệ ngài. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra manh mối trước khi đêm càng sâu.”
Cả hai bắt đầu di chuyển chậm rãi ra khỏi tầng hầm, trở lại phòng khách. Dưới ánh sáng nhợt nhạt của đèn lồng, những bức tường của ngôi nhà hiện lên như những bóng ma, với những vết nứt ngoằn ngoèo chạy dọc theo từng viên gạch. Bụi bám đầy trên sàn nhà và đồ đạc cũ kỹ, tất cả tạo nên một khung cảnh hoang tàn, lạnh lẽo.
Bao Chửng dừng lại trước một chiếc tủ lớn, đã bị khóa chặt. Ông cúi xuống xem xét ổ khóa, rồi ra hiệu cho Triển Chiêu. “Chúng ta cần mở chiếc tủ này. Có lẽ bên trong có thể chứa đựng thứ gì đó quan trọng.”
Triển Chiêu bước tới, sử dụng một cây kim loại nhỏ mà anh luôn mang theo để cạy khóa. Sau vài phút căng thẳng, ổ khóa cuối cùng cũng bật ra với một tiếng “cạch” nhỏ. Cả hai cùng mở cánh cửa tủ ra, và bên trong, họ thấy một loạt những cuộn giấy cũ kỹ, đã ngả vàng vì thời gian.
Bao Chửng cẩn thận nhặt lên một cuộn giấy, mở ra và đọc. “Đây là những bản thiết kế… Có vẻ là của ngôi nhà này.”
Triển Chiêu nhìn kỹ hơn vào những bản vẽ. “Đại nhân, hãy nhìn xem, tầng hầm này có một hệ thống thông gió phức tạp chạy xuyên suốt ngôi nhà. Có thể đây là cách mà những âm thanh kỳ lạ được phát ra.”
Bao Chửng trầm ngâm. “Đúng vậy. Nhưng vẫn còn quá nhiều điều chưa được giải đáp. Chúng ta cần tìm ra nguồn gốc thực sự của những âm thanh đó. Rất có thể có một hệ thống cơ khí nào đó đang hoạt động, hoặc ai đó đang điều khiển nó từ xa.”
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía trên, như thể có ai đó đang di chuyển. Tiếng động bất ngờ làm cả hai giật mình. Triển Chiêu ngay lập tức rút kiếm ra, còn Bao Chửng ra hiệu cho anh im lặng. Họ lắng nghe kỹ hơn, và một lần nữa, tiếng cười man dại từ phía trên lầu vọng xuống, kéo dài và đầy mỉa mai.
“Chúng ta phải lên kiểm tra,” Bao Chửng thì thầm. “Dù là gì đi nữa, nó không thể tiếp tục khiến dân chúng sợ hãi.”
Cả hai nhanh chóng bước lên cầu thang, đi đến hành lang dài trên lầu hai. Hành lang hẹp và tối tăm, với những cánh cửa dẫn vào các phòng khác nhau. Bao Chửng dừng lại trước một cánh cửa, nơi tiếng cười vừa phát ra. Ông ra hiệu cho Triển Chiêu đứng sang một bên, rồi từ từ mở cánh cửa ra.
Phòng bên trong rộng rãi, nhưng trống trơn, chỉ còn lại một chiếc giường cũ kỹ và một chiếc bàn gỗ. Ánh sáng từ đèn lồng chiếu sáng căn phòng, nhưng không có ai ở đó. Tiếng cười dường như đã biến mất, nhưng không khí trong phòng vẫn lạnh lẽo và rợn người.
“Không có ai ở đây cả,” Triển Chiêu nói, giọng đầy nghi ngờ. “Nhưng tiếng cười đó rõ ràng là từ đây phát ra.”
Bao Chửng bước vào phòng, mắt quét qua từng góc tối. Ông tiến đến gần chiếc giường, dùng chân đẩy nhẹ nó sang một bên. Đột nhiên, từ dưới sàn nhà, một lỗ hổng nhỏ hiện ra, đủ lớn để một người có thể chui xuống.
“Đây rồi,” Bao Chửng nói. “Một lối đi bí mật.”
Triển Chiêu lập tức bước tới, cúi xuống nhìn vào lỗ hổng. “Đại nhân, để tôi đi trước. Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi bên dưới.”
Bao Chửng gật đầu, và Triển Chiêu cẩn thận trườn xuống lỗ hổng, tay nắm chặt thanh kiếm. Bao Chửng theo sát phía sau, với đèn lồng trong tay.
Lối đi bí mật dẫn họ xuống một đường hầm hẹp và tối, không khí ẩm thấp và ngột ngạt. Tiếng bước chân của họ vang lên trong không gian chật chội, hòa lẫn với nhịp thở đều đặn của cả hai. Đường hầm kéo dài, uốn lượn qua những khúc quanh phức tạp.
Cuối cùng, họ đến một căn phòng nhỏ ở cuối đường hầm. Bên trong, họ phát hiện ra một chiếc máy cơ khí cũ kỹ, được kết nối với những ống dẫn âm thanh chạy khắp các bức tường. Đây chính là nguồn gốc của những âm thanh kỳ lạ đã khiến cả khu phố sợ hãi.
“Đây là một cỗ máy phát âm thanh,” Triển Chiêu nhận xét. “Có vẻ như nó được thiết kế để phát ra những âm thanh đáng sợ qua hệ thống ống dẫn, tạo cảm giác như âm thanh phát ra từ khắp nơi trong ngôi nhà.”
Bao Chửng xem xét kỹ chiếc máy, rồi nói: “Đây là một kế hoạch tinh vi, nhưng chúng ta vẫn chưa biết ai là kẻ đứng sau tất cả những việc này, và vì mục đích gì. Hắn đã tạo ra những âm thanh để đe dọa người khác, nhưng còn những vụ mất tích thì sao? Chúng ta cần phải điều tra thêm.”
Triển Chiêu gật đầu đồng ý. “Đại nhân, chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi và tìm hiểu. Nếu hắn vẫn còn ở đây, chúng ta sẽ bắt hắn và lật tẩy âm mưu này.”
Bao Chửng nhìn vào cỗ máy cơ khí lần cuối, rồi quay sang Triển Chiêu. “Chúng ta hãy quay trở lại và tiếp tục tìm kiếm. Sự thật không còn xa nữa.”
Với quyết tâm tìm ra kẻ chủ mưu, Bao Chửng và Triển Chiêu rời khỏi đường hầm, trở lại ngôi nhà hoang, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì đang chờ đợi họ trong bóng tối. Những vụ mất tích và những âm thanh kỳ lạ chỉ là bề nổi của một âm mưu lớn hơn, và họ quyết tâm sẽ tìm ra chân tướng.