Vụ Án Của Những Âm Thanh Lạ - Chương 5
Chương 5: Sự xuất hiện của bóng ma
Lối đi dẫn xuống tầng hầm thứ hai mở ra một không gian tối tăm và ẩm thấp, với những bức tường đá cũ kỹ, rêu phong bám đầy. Không khí lạnh lẽo và nặng nề, như thể nơi này đã bị bỏ quên hàng trăm năm. Ánh sáng từ chiếc đèn lồng của Bao Chửng và Triển Chiêu chỉ đủ để soi rọi một phần nhỏ phía trước, còn phần lớn không gian vẫn chìm trong bóng tối dày đặc.
Cả hai bước chậm rãi xuống cầu thang, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất. Mỗi bước chân của họ vang lên trong không gian yên tĩnh, tạo nên một nhịp điệu đầy căng thẳng. Dưới chân họ, những bậc thang bằng đá lạnh như băng, mỗi bước chân đều cảm nhận được sự nặng nề của thời gian.
Khi đến cuối cầu thang, họ phát hiện ra một căn phòng lớn, hoàn toàn trống rỗng ngoại trừ một chiếc bàn đá ở giữa phòng. Trên bàn là một chiếc hộp nhỏ bằng kim loại, được đặt ngay ngắn như đang chờ đợi ai đó đến mở.
Bao Chửng tiến lại gần, quan sát chiếc hộp cẩn thận. “Đây có thể là chìa khóa dẫn đến kho báu,” ông nói, giọng đầy nghi ngờ. “Nhưng ta cảm nhận được có điều gì đó không ổn.”
Triển Chiêu cũng cảm thấy căng thẳng. “Đại nhân, có thể đây là một cái bẫy. Chúng ta nên cẩn thận.”
Đột nhiên, không khí trong căn phòng dường như thay đổi. Một làn gió lạnh buốt lướt qua, khiến cả hai rùng mình. Ánh sáng từ đèn lồng dường như mờ đi, và từ trong bóng tối, một tiếng cười man dại vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết.
Bao Chửng và Triển Chiêu giật mình quay lại, nhưng không thấy ai trong căn phòng. Tiếng cười dường như phát ra từ khắp nơi, vang vọng lại từ những bức tường đá, làm cho không khí trở nên ngột ngạt và khó chịu.
“Đại nhân, cẩn thận!” Triển Chiêu cảnh giác, rút kiếm ra và chuẩn bị đối phó với bất kỳ điều gì đang chờ đợi họ.
Ngay lúc đó, từ trong bóng tối phía cuối căn phòng, một bóng đen xuất hiện. Đó là hình dáng của một người đàn ông, nhưng khuôn mặt bị che khuất bởi bóng tối. Bóng đen đó tiến lại gần hơn, tiếng bước chân nặng nề và đầy ám ảnh.
Bao Chửng đứng yên, giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt không rời khỏi bóng đen kia. “Ngươi là ai?” ông hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu nổi sự nghi ngờ.
Bóng đen dừng lại, không đáp lời. Ánh sáng từ đèn lồng chiếu vào, lộ rõ khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt trống rỗng của người đàn ông. Đó là một khuôn mặt đầy đau khổ, như thể bị ám ảnh bởi những điều khủng khiếp.
“Ta… là người bảo vệ kho báu,” giọng nói từ người đàn ông vang lên, nhưng không hề có sự sống trong đó, như thể nó đến từ cõi âm. “Người ngoại tộc không được phép bước vào nơi này.”
Bao Chửng không hề tỏ ra sợ hãi, ông nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn của người đàn ông. “Ngươi đang cố bảo vệ điều gì? Chúng ta đến đây không phải để cướp bóc, mà để tìm hiểu sự thật về những vụ mất tích và những âm thanh kỳ lạ đã làm cho cả khu phố kinh hoàng.”
Người đàn ông lặng im trong giây lát, rồi tiếng cười man dại lại vang lên từ miệng ông ta, khiến cả căn phòng rung chuyển. “Sự thật?” Ông ta nói, giọng đầy mỉa mai. “Sự thật là gì khi tất cả những gì còn lại chỉ là nỗi sợ và đau khổ? Ta đã chết từ lâu, nhưng linh hồn ta bị trói buộc ở đây, bảo vệ kho báu của dòng họ ta khỏi những kẻ tham lam.”
Triển Chiêu bước tới một bước, kiếm vẫn giơ lên phòng thủ. “Ngươi không thể tiếp tục ám ảnh nơi này. Những người vô tội đã phải trả giá vì sự bảo vệ điên rồ của ngươi. Chúng ta sẽ đưa ngươi ra ánh sáng và kết thúc chuyện này.”
Bóng đen dường như lùi lại, như thể sợ hãi trước sự quyết tâm của Triển Chiêu. Nhưng rồi, tiếng cười lại vang lên, lần này lớn hơn, dữ dội hơn, khiến cả căn phòng như rung chuyển. “Các ngươi không thể ngăn ta,” ông ta gào lên. “Các ngươi sẽ chết như những kẻ khác!”
Ngay lúc đó, bóng đen biến mất, chỉ để lại không gian tĩnh lặng và lạnh lẽo. Nhưng cảm giác bất an vẫn còn nguyên vẹn, như thể linh hồn của người đàn ông vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi cơ hội để tấn công.
Bao Chửng nhìn quanh căn phòng, ánh mắt sắc bén tìm kiếm manh mối. “Đây không phải là ma quỷ,” ông nói, giọng trầm tĩnh. “Có ai đó hoặc thứ gì đó đang điều khiển sự sợ hãi của chúng ta. Chúng ta cần phải tìm ra kẻ đứng sau trò này.”
Triển Chiêu đồng tình, hạ kiếm xuống nhưng vẫn cảnh giác. “Đại nhân, chúng ta cần tiếp tục tìm kiếm. Có lẽ trong chiếc hộp kia có câu trả lời.”
Bao Chửng gật đầu, tiến đến mở chiếc hộp kim loại trên bàn. Bên trong, ông tìm thấy một chiếc chìa khóa và một cuộn giấy. Trên cuộn giấy là những dòng chữ viết tay, ghi lại những chỉ dẫn để tìm đến kho báu thực sự của dòng họ Dương, cùng lời nguyền bảo vệ kho báu bằng mọi giá.
“Đây rồi,” Bao Chửng nói. “Chiếc chìa khóa này chắc chắn là để mở cánh cửa cuối cùng dẫn đến kho báu. Nhưng ta không tin rằng kho báu chỉ đơn giản là vàng bạc. Có lẽ nó còn chứa đựng một bí mật lớn hơn.”
Triển Chiêu nhìn Bao Chửng, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ tìm ra sự thật, dù phải đối mặt với bất kỳ điều gì. Dương Hạo Thiên có thể đã đặt lời nguyền lên kho báu, nhưng chúng ta sẽ không bị khuất phục bởi những điều mê tín.”
Bao Chửng gật đầu, cầm chiếc chìa khóa trong tay và hướng về phía cửa. “Hãy tiếp tục, Triển Chiêu. Kho báu có thể là câu trả lời cho tất cả những gì đang xảy ra ở đây. Và chúng ta sẽ kết thúc chuyện này một lần và mãi mãi.”
Cả hai bước ra khỏi căn phòng bí mật, tiến sâu hơn vào lòng ngôi nhà bỏ hoang, nơi mà bóng tối và sự sợ hãi bao trùm. Nhưng giờ đây, họ đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với bất kỳ điều gì đang chờ đợi họ trong bóng tối, với quyết tâm tìm ra sự thật và mang lại sự yên bình cho khu phố cũ kỹ này.