Vụ Án Của Những Âm Thanh Lạ - Chương 6
Chương 6: Người sống sót duy nhất
Khi Bao Chửng và Triển Chiêu rời khỏi tầng hầm, ánh sáng ban ngày đã yếu dần, nhường chỗ cho bóng tối của buổi hoàng hôn. Họ quay trở lại phủ Khai Phong, quyết tâm tìm ra người có thể cung cấp thêm thông tin về ngôi nhà bỏ hoang và bí mật mà họ đang cố gắng khám phá. Theo thông tin mà Triển Chiêu thu thập được trước đó, có một người từng sống gần ngôi nhà và là người duy nhất còn sống sót sau khi bước chân vào bên trong đó.
Người đó là một ông lão tên Trần Văn, sống trong một ngôi nhà nhỏ ở rìa khu phố. Ông từng là hàng xóm của gia đình họ Dương, nhưng sau khi ngôi nhà bị bỏ hoang, ông đã chuyển đi xa và không còn tiếp xúc với ai. Tuy nhiên, khi nghe tin về những vụ mất tích và sự xuất hiện của Bao Chửng, ông đã đồng ý gặp mặt để kể lại câu chuyện của mình.
Khi Bao Chửng và Triển Chiêu đến nhà Trần Văn, ông lão đang ngồi trên ghế ngoài sân, đôi mắt mờ đục nhìn xa xăm. Dáng vẻ của ông cho thấy rõ ràng những năm tháng đã qua đã in hằn lên cuộc đời ông những vết sẹo không thể xóa nhòa. Khi thấy hai người, ông lão khẽ gật đầu, mời họ vào trong nhà.
“Bẩm lão bá, chúng tôi là Bao Chửng và Triển Chiêu,” Bao Chửng bắt đầu, giọng điềm đạm nhưng nghiêm nghị. “Chúng tôi đến đây để nghe câu chuyện của lão bá về ngôi nhà bỏ hoang. Chúng tôi biết rằng lão bá là người duy nhất từng bước vào đó và còn sống sót trở ra.”
Trần Văn gật đầu chậm rãi, ánh mắt ông lộ rõ sự mệt mỏi và ám ảnh. “Ta đã già rồi, nhưng ký ức về ngôi nhà đó vẫn còn rõ ràng như ngày hôm qua. Đó là nơi mà mọi thứ bắt đầu… và kết thúc.”
Triển Chiêu ngồi xuống gần ông lão, cố gắng nhẹ nhàng hơn. “Lão bá, chúng tôi cần biết điều gì đã xảy ra trong ngôi nhà đó. Những người gần đây đã mất tích, và có những âm thanh kỳ lạ phát ra mỗi đêm. Lão bá có thể cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Trần Văn thở dài, giọng nói run rẩy khi ông bắt đầu kể lại câu chuyện của mình. “Đã hơn ba mươi năm rồi… khi ngôi nhà đó còn được gọi là nhà của gia đình Dương Hạo Thiên. Gia đình họ rất giàu có, nhưng cũng rất kín đáo. Người ta đồn rằng họ sở hữu một kho báu lớn, nhưng chẳng ai từng thấy nó.”
Ông lão ngừng lại, như thể đang cố gắng nhớ lại những ký ức đau buồn. “Một đêm, ta nghe thấy tiếng cãi vã lớn phát ra từ ngôi nhà đó. Rồi, tất cả chìm vào im lặng. Sáng hôm sau, không ai thấy bất kỳ ai trong gia đình họ Dương nữa. Ngôi nhà bị bỏ hoang từ đó, nhưng những âm thanh kỳ lạ bắt đầu xuất hiện, giống như có ai đó hoặc thứ gì đó đang cố gắng ám ảnh những ai dám đến gần.”
Bao Chửng lắng nghe từng lời ông lão nói, ánh mắt tập trung. “Vậy còn lão bá, tại sao lão bá lại vào ngôi nhà đó? Và chuyện gì đã xảy ra khi lão bá vào trong?”
Trần Văn run rẩy khi nhớ lại trải nghiệm của mình. “Ta không tin vào những lời đồn đoán, cho đến khi chính ta nghe thấy những tiếng thì thầm và tiếng khóc trong đêm. Một đêm, khi quá tò mò, ta quyết định vào trong ngôi nhà để kiểm chứng. Ban đầu, ta không thấy gì cả, chỉ là một căn nhà trống rỗng, lạnh lẽo. Nhưng khi ta vào tầng hầm, ta nhìn thấy… bóng ma của Dương Hạo Thiên.”
Ánh mắt Trần Văn tối lại, đôi tay ông run lên khi kể tiếp. “Ông ta nhìn ta với ánh mắt đầy oán hận, và ta cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Ta cố gắng chạy ra ngoài, nhưng ông ta cứ đi theo ta, nói rằng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi ngôi nhà này. Nhưng cuối cùng, khi ta sắp bị bắt, một sức mạnh nào đó đã kéo ta ra khỏi nhà. Ta không biết đó là gì, nhưng kể từ đó, ta không bao giờ dám quay lại.”
Bao Chửng im lặng một lúc lâu, rồi ông hỏi, giọng đầy suy tư. “Lão bá, lão có biết gì về kho báu mà gia đình Dương Hạo Thiên đang bảo vệ không? Và lão có nghĩ rằng linh hồn của ông ta vẫn còn ở đó để bảo vệ nó?”
Trần Văn lắc đầu, đôi mắt mờ đục lại rưng rưng. “Ta không biết gì về kho báu đó, chỉ biết rằng nó đã mang lại sự đau khổ và ám ảnh cho gia đình họ. Linh hồn của Dương Hạo Thiên, nếu thực sự còn ở đó, có lẽ đang cố bảo vệ thứ gì đó quan trọng. Nhưng cũng có thể, ông ta chỉ là nạn nhân của chính lòng tham và nỗi sợ.”
Triển Chiêu cảm thấy câu chuyện của ông lão quá đỗi kinh dị, nhưng lại mang theo những manh mối quan trọng. “Đại nhân, ngài nghĩ sao? Chúng ta có thể dựa vào những gì lão bá kể để tiếp tục điều tra.”
Bao Chửng suy nghĩ một lúc, rồi ông gật đầu. “Những gì Trần lão bá trải qua có thể là kết quả của sự sợ hãi và ám ảnh trong tâm trí. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng có một điều gì đó thật sự đang xảy ra trong ngôi nhà đó. Chúng ta cần phải tìm ra sự thật, dù phải đối mặt với những điều kinh khủng nhất.”
Ông quay sang Trần Văn, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn lão bá đã chia sẻ câu chuyện của mình. Lão bá hãy yên tâm, chúng tôi sẽ làm mọi cách để kết thúc chuyện này, mang lại sự yên bình cho khu phố và cho chính lão bá.”
Trần Văn chỉ biết gật đầu, đôi mắt ông lấp lánh hy vọng, nhưng cũng đầy nỗi sợ hãi. Bao Chửng và Triển Chiêu rời khỏi ngôi nhà của ông lão, trong lòng mang theo những câu hỏi chưa có lời giải đáp, nhưng cũng đầy quyết tâm tìm ra sự thật.
Trên đường quay trở lại ngôi nhà bỏ hoang, Bao Chửng nói với Triển Chiêu: “Chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ càng hơn. Lần tới, khi trở lại ngôi nhà đó, chúng ta sẽ không chỉ đối mặt với những cái bẫy và âm thanh ma quái, mà có thể còn phải đối mặt với những bí mật kinh hoàng hơn thế.”
Triển Chiêu gật đầu đồng tình, ánh mắt đầy quyết tâm. “Đại nhân, tôi sẽ luôn sẵn sàng. Dù phải đối đầu với bất cứ điều gì, chúng ta sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tìm ra chân tướng.”
Bao Chửng khẽ mỉm cười, đầy tin tưởng vào người bạn đồng hành của mình. “Chúng ta sẽ đi đến cùng, Triển Chiêu. Sự thật đang ở rất gần, và chúng ta sẽ mang nó ra ánh sáng, dù phải trả bất cứ giá nào.”