Vụ Án Của Những Âm Thanh Lạ - Chương 7
Chương 7: Âm mưu bị lật tẩy
Trở lại ngôi nhà bỏ hoang, Bao Chửng và Triển Chiêu cảm nhận được một bầu không khí nặng nề, như thể mọi thứ xung quanh đang dồn ép họ vào một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi. Những lời kể của Trần Văn đã tiết lộ phần nào quá khứ đau buồn của gia đình Dương Hạo Thiên, nhưng vẫn còn nhiều điều ẩn giấu sau lớp bụi thời gian. Họ biết rằng, để tìm ra sự thật, họ cần phải đối mặt với những nguy hiểm mà ngôi nhà này đang che giấu.
Đêm đó, khi màn đêm buông xuống, Bao Chửng và Triển Chiêu chuẩn bị kỹ càng trước khi tiến vào ngôi nhà. Họ mang theo không chỉ đèn lồng, mà còn những vật dụng cần thiết để đối phó với bất kỳ cạm bẫy nào có thể gặp phải. Triển Chiêu, với thanh kiếm sắc bén bên hông, luôn sẵn sàng bảo vệ Bao Chửng trong mọi tình huống.
Cả hai bước qua ngưỡng cửa ngôi nhà, tiếng cửa kêu kẽo kẹt như một lời cảnh báo rùng rợn. Bên trong, bóng tối bao trùm mọi thứ, chỉ có ánh sáng từ đèn lồng là nguồn sáng duy nhất. Không gian im lặng đến lạ thường, khác hẳn với những đêm trước, khi những tiếng cười và âm thanh ma quái luôn hiện diện.
“Đại nhân,” Triển Chiêu khẽ nói, mắt quan sát xung quanh. “Có điều gì đó không ổn. Tại sao tối nay lại yên ắng như vậy?”
Bao Chửng dừng lại, đôi mắt sắc bén của ông quét qua từng góc tối của căn phòng. “Có thể kẻ đứng sau âm mưu này đã nhận ra chúng ta đang đến gần sự thật. Hắn có thể đang chuẩn bị một cái bẫy lớn hơn để đối phó với chúng ta.”
Cả hai tiến vào sâu hơn, lần này hướng thẳng đến lối đi bí mật dẫn xuống tầng hầm thứ hai. Họ biết rằng kho báu và lời nguyền của dòng họ Dương nằm đâu đó dưới nền đất này. Khi bước vào căn phòng mà họ đã phát hiện ra ở chương trước, họ thấy rằng lối đi bí mật dẫn xuống sâu hơn nữa vẫn đang mở.
“Tối nay, chúng ta sẽ kết thúc mọi chuyện,” Bao Chửng nói, giọng cương quyết. “Không còn gì để mất. Hãy xuống đó và tìm ra sự thật.”
Triển Chiêu gật đầu, dẫn đầu xuống cầu thang, bao phủ trong ánh sáng lờ mờ của đèn lồng. Khi họ xuống đến cuối cầu thang, một căn phòng lớn hiện ra trước mắt, tối tăm và u ám. Tuy nhiên, khác với lần trước, căn phòng này không trống rỗng.
Giữa phòng, một người đàn ông đang đứng chờ, gương mặt lộ rõ vẻ bình tĩnh nhưng đầy nguy hiểm. Đó là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ oai phong, mặc một bộ trang phục sang trọng nhưng đã cũ kỹ, dường như không phù hợp với cảnh tượng xung quanh. Trên tay hắn cầm một thanh gươm, ánh mắt đầy sự kiêu ngạo và bí hiểm.
“Ta đã chờ các ngươi,” người đàn ông nói, giọng nói trầm ấm nhưng đầy đe dọa. “Các ngươi thật sự là những kẻ gan dạ. Nhưng sự tò mò sẽ giết chết các ngươi.”
Bao Chửng bước tới một bước, ánh mắt không chút sợ hãi. “Ngươi là ai? Và tại sao ngươi lại dựng lên những âm mưu này? Ngươi không thể giấu giếm sự thật mãi được.”
Người đàn ông mỉm cười, nụ cười đầy mỉa mai. “Ta là Dương Hạo Minh, cháu của Dương Hạo Thiên. Chính ta là người đã tạo ra những âm thanh và cạm bẫy để bảo vệ kho báu của gia tộc. Những kẻ tham lam đã cố gắng xâm phạm vào đây, và tất cả đều đã phải trả giá.”
Triển Chiêu bước tới, giọng đầy tức giận. “Ngươi đã giết bao nhiêu người chỉ để bảo vệ kho báu? Và còn những vụ mất tích gần đây? Chúng ta sẽ không tha thứ cho những tội ác của ngươi.”
Dương Hạo Minh cười lớn, giọng nói vang vọng trong không gian. “Tội ác? Các ngươi không hiểu. Kho báu này không chỉ là vàng bạc, mà là cả một di sản của dòng họ ta. Ta phải bảo vệ nó bằng mọi giá. Những kẻ xâm phạm đều đáng bị trừng phạt.”
Bao Chửng nhíu mày, hỏi tiếp: “Vậy kho báu này thực chất là gì? Và ngươi định làm gì với nó?”
Dương Hạo Minh im lặng trong giây lát, rồi ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng. “Kho báu này không chỉ là tài sản của dòng họ Dương, mà còn là một bí mật về một loại thuốc trường sinh được truyền qua nhiều thế hệ. Gia đình ta đã giữ bí mật này suốt nhiều thế kỷ, và ta sẽ không để nó rơi vào tay bất kỳ ai.”
Bao Chửng cảm thấy một sự lạnh lẽo lan tỏa trong lòng. “Ngươi đã gây ra bao nhiêu tội ác chỉ để bảo vệ một bí mật như vậy? Những người vô tội đã chết, và ngươi không hề hối hận?”
Dương Hạo Minh nhếch mép, ánh mắt hắn đầy sự thách thức. “Để bảo vệ di sản của dòng họ, ta sẵn sàng làm mọi thứ. Ngươi không hiểu, Bao Chửng. Đây là sứ mệnh của ta.”
Ngay lập tức, Triển Chiêu không còn do dự. Anh bước tới nhanh như chớp, thanh kiếm trong tay sáng lấp lánh, sẵn sàng đối đầu với kẻ thù. “Ngươi sẽ phải trả giá cho những gì ngươi đã làm, Dương Hạo Minh.”
Cuộc chiến diễn ra ngay sau đó, nhanh chóng và đầy quyết liệt. Triển Chiêu, với kỹ năng kiếm thuật vượt trội, đối đầu với Dương Hạo Minh trong một trận đấu sinh tử. Cả hai đều là những chiến binh xuất sắc, mỗi cú đánh đều chứa đầy sức mạnh và sự khéo léo.
Bao Chửng đứng ngoài quan sát, chờ đợi cơ hội. Ông biết rằng trận đấu này không chỉ là một cuộc chiến về thể xác, mà còn là cuộc chiến về ý chí. Triển Chiêu cần phải chiến thắng không chỉ vì công lý, mà còn để chấm dứt âm mưu tội ác của Dương Hạo Minh.
Sau một loạt các đòn tấn công và phản đòn, Triển Chiêu cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu của Dương Hạo Minh. Anh nhanh chóng tung ra một đòn tấn công quyết định, đánh bật thanh gươm khỏi tay đối thủ và buộc hắn phải quỳ xuống.
Dương Hạo Minh, dù bị đánh bại, vẫn giữ ánh mắt kiêu ngạo. “Các ngươi nghĩ rằng chiến thắng này có ý nghĩa gì sao? Kho báu vẫn còn đó, và lời nguyền của dòng họ Dương sẽ không bao giờ kết thúc.”
Bao Chửng bước tới, nhìn thẳng vào mắt Dương Hạo Minh. “Ngươi đã sai. Sự thật sẽ luôn chiến thắng. Di sản của ngươi không phải là kho báu, mà là tội ác mà ngươi đã gây ra.”
Triển Chiêu trói tay Dương Hạo Minh lại, và cả hai quyết định khám phá căn phòng cuối cùng, nơi mà kho báu thực sự đang được cất giấu. Họ biết rằng, chỉ có đưa tất cả ra ánh sáng mới có thể kết thúc mọi chuyện.
Khi mở cánh cửa cuối cùng, họ phát hiện ra một căn phòng nhỏ, bên trong là những bình chứa chất lỏng và một cuốn sách cổ, ghi lại công thức chế tạo thuốc trường sinh. Tuy nhiên, Bao Chửng nhận ra rằng loại thuốc này chưa bao giờ hoàn thành, và tất cả những gì Dương Hạo Minh bảo vệ chỉ là một ảo vọng.
“Đây là bí mật mà ngươi đã bảo vệ suốt bao năm qua?” Bao Chửng hỏi, giọng đầy khinh miệt. “Ngươi đã giết hại bao nhiêu người chỉ để giữ một công thức không hoàn chỉnh?”
Dương Hạo Minh im lặng, không trả lời. Hắn biết rằng mọi thứ đã kết thúc, và giờ đây, không còn gì để bảo vệ nữa.
Bao Chửng và Triển Chiêu mang Dương Hạo Minh trở về phủ Khai Phong, nơi hắn sẽ phải chịu sự trừng phạt cho những tội ác của mình. Ngôi nhà bỏ hoang, nơi chứa đựng bao bí mật và lời nguyền, cuối cùng cũng trở lại yên bình.
“Đại nhân,” Triển Chiêu nói khi họ rời khỏi ngôi nhà, ánh mắt hướng về phía bầu trời đêm. “Chúng ta đã kết thúc một cơn ác mộng cho người dân nơi đây. Dù bí mật của dòng họ Dương không còn giá trị, nhưng ít nhất, sự yên bình đã được khôi phục.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt trầm ngâm. “Đúng vậy, Triển Chiêu. Công lý đã được thực thi. Nhưng ta hy vọng rằng, từ đây, không còn ai phải hy sinh mạng sống vì những tham vọng hão huyền nữa.”
Cả hai rời khỏi ngôi nhà, mang theo một bài học quý giá về lòng tham và sự nguy hiểm của việc bảo vệ những bí mật đã lỗi thời. Một chương mới đã mở ra cho khu phố Khai Phong, và sự thật cuối cùng cũng đã được mang ra ánh sáng.