Vụ Án Của Những Bông Hoa Đen - Chương 3
Chương 3: Tìm Kiếm Manh Mối
Lâm Minh và Bao Chửng ngồi trong văn phòng của Lâm Minh, ánh sáng yếu ớt của đèn bàn chiếu sáng những tấm bản đồ và hồ sơ xung quanh họ. Họ tập trung vào danh sách các cuộc gọi của Lê Hoàng, đặc biệt là số điện thoại lạ mà họ đã phát hiện ra.
“Chúng ta có thông tin gì về số điện thoại này chưa?” Bao Chửng hỏi, ánh mắt chăm chú vào màn hình máy tính.
Lâm Minh gõ phím, tìm kiếm thông tin. “Số điện thoại này thuộc về một người tên là Đặng Hữu, một nhà nghiên cứu thuộc phòng thí nghiệm sinh học ở ngoại ô thành phố. Họ đang nghiên cứu về thực vật.”
“Thú vị,” Bao Chửng nói. “Có thể những bông hoa đen liên quan đến công việc của Đặng Hữu. Chúng ta nên đến đó và tìm hiểu.”
Hai người lập tức lên đường đến phòng thí nghiệm. Khi đến nơi, họ được tiếp đón bởi Đặng Hữu, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi với dáng vẻ mệt mỏi và căng thẳng.
“Chào ông Đặng, chúng tôi là thám tử Lâm Minh và Bao Chửng,” Lâm Minh giới thiệu. “Chúng tôi đang điều tra vụ án liên quan đến những bông hoa đen và phát hiện rằng số điện thoại của ông đã liên lạc với nạn nhân.”
Đặng Hữu nhíu mày, rõ ràng cảm thấy không thoải mái. “Tôi không biết gì về vụ án. Chúng tôi chỉ nghiên cứu các loại thực vật, không liên quan đến giết người.”
Bao Chửng lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết. “Ông có thể cho chúng tôi biết thêm về các dự án nghiên cứu của ông không? Có loại hoa nào đặc biệt mà ông đang làm việc không?”
Đặng Hữu thở dài. “Chúng tôi đang nghiên cứu một số loài hoa hiếm, bao gồm cả những loại có thể phát triển trong điều kiện khắc nghiệt. Nhưng những bông hoa đen mà các ông đề cập không thuộc về phòng thí nghiệm của chúng tôi.”
“Chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của hoa đen tại hiện trường vụ án,” Lâm Minh giải thích. “Có thể chúng liên quan đến nghiên cứu của ông. Ông có thể cho chúng tôi xem phòng thí nghiệm của mình không?”
Đặng Hữu nhìn họ một lúc rồi gật đầu. “Được thôi. Theo tôi.”
Họ theo Đặng Hữu vào phòng thí nghiệm. Bên trong, các loại cây cối và hoa được trồng trong các chậu và khay, cùng với nhiều thiết bị nghiên cứu. Đặng Hữu chỉ vào một khu vực cụ thể.
“Đây là khu vực nghiên cứu các loại hoa đặc biệt. Chúng tôi có một số loài hiếm, nhưng không có hoa đen như vậy.”
Bao Chửng tiến lại gần một tủ kính chứa các mẫu vật. Ông cẩn thận quan sát từng mẫu. “Ông có biết ai khác có thể nghiên cứu các loại hoa như thế này không? Có ai đã rời khỏi nhóm nghiên cứu gần đây không?”
Đặng Hữu lắc đầu. “Chúng tôi không có thông tin về những người khác nghiên cứu hoa. Nhưng gần đây, có một số nhà nghiên cứu từ một tổ chức khác đã đến thăm phòng thí nghiệm của chúng tôi.”
“Ông có biết tên của tổ chức đó không?” Lâm Minh hỏi.
Đặng Hữu gật đầu. “Họ thuộc về một tổ chức nghiên cứu độc lập, có tên là Viện Sinh Học Xanh. Nhưng tôi không biết nhiều về họ. Họ chỉ đến để khảo sát và không để lại nhiều thông tin.”
“Cảm ơn ông Đặng,” Lâm Minh nói. “Chúng tôi sẽ kiểm tra Viện Sinh Học Xanh để tìm hiểu thêm.”
Lâm Minh và Bao Chửng rời khỏi phòng thí nghiệm và đến Viện Sinh Học Xanh. Khi họ đến nơi, cảnh vật có vẻ khá yên tĩnh. Viện Sinh Học Xanh là một tòa nhà hiện đại, nhưng thông tin bên trong có vẻ bị kiểm soát nghiêm ngặt.
Khi họ gặp Giám đốc Viện, ông ta là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị. “Xin chào, tôi là Giám đốc Nguyễn. Các bạn đến đây có việc gì không?”
Lâm Minh giới thiệu: “Chúng tôi đang điều tra một vụ án mạng liên quan đến những bông hoa đen. Chúng tôi được biết rằng một số nhà nghiên cứu của ông đã đến thăm phòng thí nghiệm của Đặng Hữu.”
Giám đốc Nguyễn lắng nghe, rồi suy nghĩ một lúc trước khi đáp. “Chúng tôi có một nhóm nghiên cứu về các loại thực vật hiếm. Nhưng tôi không biết có liên quan gì đến vụ án. Các bạn có muốn gặp nhóm nghiên cứu của chúng tôi không?”
“Có, chúng tôi muốn tìm hiểu thêm,” Bao Chửng đáp.
Họ được dẫn đến một phòng họp nơi nhóm nghiên cứu đang làm việc. Nguyễn Thị Mai, một nhà nghiên cứu hàng đầu của viện, đứng dậy khi thấy họ.
“Chào các bạn, tôi là Nguyễn Thị Mai. Chúng tôi có nghe nói về vụ án, nhưng chúng tôi không có thông tin gì đặc biệt.”
“Có phải ông bà đã nghiên cứu bất kỳ loại hoa đen nào không?” Lâm Minh hỏi.
Nguyễn Thị Mai suy nghĩ một lúc, rồi trả lời. “Chúng tôi không nghiên cứu hoa đen, nhưng chúng tôi đã nghe nói về một loại hoa đen hiếm được tìm thấy ở một số vùng núi xa xôi. Nhưng tôi không biết nhiều về nó.”
Lâm Minh và Bao Chửng rời khỏi Viện Sinh Học Xanh với nhiều thông tin hơn nhưng vẫn chưa đủ để giải quyết vụ án. Họ quyết định sẽ phải tiếp tục điều tra và theo dõi những dấu vết mới. Hành trình tìm kiếm sự thật về những bông hoa đen mới chỉ bắt đầu.