Vụ Án Của Vị Tướng Bất Bại - Chương 3
Chương 3: Tướng quân bất bại
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu xuống con đường mòn khi Triệu Vân và Trần Nguyên tiến vào ngôi làng nhỏ nằm dưới chân đồi. Ngôi làng này yên tĩnh, với những mái nhà tranh đơn sơ và những cánh đồng lúa trải dài xung quanh. Người dân làng ngừng công việc của mình, ngước nhìn hai người cưỡi ngựa, vẻ tò mò xen lẫn kính trọng khi nhận ra Triệu Vân, vị tướng quân lừng danh.
Triệu Vân dẫn Trần Nguyên đến một ngôi nhà lớn nhất trong làng, nơi ông tin rằng chủ nhà sẽ cung cấp những thông tin cần thiết. Bước vào sân, họ thấy một người đàn ông trung niên, dáng vẻ mạnh mẽ nhưng đôi mắt lại lộ rõ vẻ u uất, đang chăm sóc một khu vườn nhỏ. Khi thấy Triệu Vân, người đàn ông nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu chào.
“Triệu tướng quân, thật vinh dự khi ngài đến thăm nơi này,” người đàn ông nói, giọng đầy tôn kính.
Triệu Vân gật đầu chào đáp lại. “Đào Nghĩa, lâu rồi không gặp. Ta đến đây không chỉ để thăm ông, mà còn để hỏi vài chuyện liên quan đến một người mà ta nghĩ ông biết rõ – Tướng quân Vô Danh.”
Nghe đến tên Vô Danh, Đào Nghĩa khẽ rùng mình, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. “Ngài nói về Vô Danh? Sao ngài lại muốn nhắc đến người đó?”
Triệu Vân quay sang Trần Nguyên, ra hiệu cho anh lên tiếng. Thám tử bước tới, nhìn thẳng vào Đào Nghĩa. “Ông Đào, tôi là Trần Nguyên, một thám tử đến từ một nơi rất xa. Tôi đang điều tra về vụ án của Tướng quân Vô Danh. Tôi tin rằng ông có thể giúp chúng tôi làm sáng tỏ sự thật về con người này.”
Đào Nghĩa thở dài, rồi mời hai người vào nhà ngồi. Bên trong ngôi nhà, không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng lá cây xào xạc bên ngoài cửa sổ. Ông đặt một ấm trà lên bàn, rót đầy ba chén rồi ngồi xuống, ánh mắt xa xăm.
“Vô Danh, thực sự là một người rất đáng kính,” Đào Nghĩa bắt đầu, giọng ông trầm ấm nhưng đầy nỗi niềm. “Ông ấy từng là một chiến binh dũng mãnh, luôn đứng đầu trong những trận chiến. Ông ấy không bao giờ biết sợ hãi, và cũng không bao giờ phản bội niềm tin của đồng đội.”
Trần Nguyên chăm chú lắng nghe, anh cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Đào Nghĩa. “Nhưng nếu ông ấy là người như vậy, tại sao lịch sử lại ghi nhận ông ấy như một kẻ phản bội?”
Đào Nghĩa lắc đầu, ánh mắt buồn bã. “Vì đó là một âm mưu. Vô Danh đã trở thành nạn nhân của những kẻ ghen ghét và tham vọng quyền lực. Ông ấy bị gài bẫy trong một cuộc chiến mà mọi thứ đã được sắp đặt từ trước. Khi quân lính của ông ấy bị tàn sát trong một trận phục kích, mọi tội lỗi bị đổ lên đầu ông ấy.”
Triệu Vân, người đã im lặng từ đầu cuộc trò chuyện, bất ngờ lên tiếng. “Vậy tại sao ông không đứng ra bảo vệ danh dự cho Vô Danh? Tại sao ông lại để mọi thứ đi theo hướng tồi tệ như vậy?”
Đào Nghĩa cúi đầu, giọng nói đầy ân hận. “Tôi đã cố gắng, nhưng tôi chỉ là một kẻ không có quyền lực, không có tiếng nói trong triều đình. Những kẻ đứng sau vụ án này quá mạnh mẽ, và họ đã quyết định phải loại bỏ Vô Danh bằng mọi giá. Tôi đã bất lực nhìn ông ấy bị bắt giam và xử tử mà không thể làm gì.”
Trần Nguyên cảm nhận được nỗi đau trong giọng nói của Đào Nghĩa. Anh biết rằng đây không phải là chuyện của một người bình thường, mà là sự tranh đấu của quyền lực và sự thật. “Ông Đào, có ai khác ngoài ông biết về sự thật này không? Chúng tôi cần thêm bằng chứng để minh oan cho Tướng quân Vô Danh.”
Đào Nghĩa suy nghĩ một lúc, rồi nói. “Có một người, nhưng rất khó tiếp cận. Đó là một người phụ nữ tên Lý Hồng, người mà trước đây từng là mật thám trong triều đình. Bà ấy biết rất rõ về những âm mưu đã diễn ra, nhưng sau khi Vô Danh bị xử tử, bà ấy đã biến mất để tránh bị liên lụy.”
Triệu Vân và Trần Nguyên trao đổi ánh mắt. Lý Hồng có thể là chìa khóa mở ra mọi bí ẩn. Nhưng việc tìm ra bà ta không phải là chuyện dễ dàng.
Triệu Vân đứng dậy, quyết định. “Ta sẽ tìm Lý Hồng. Bằng mọi giá, chúng ta phải đưa sự thật ra ánh sáng.”
Trần Nguyên gật đầu đồng tình. Anh biết rằng hành trình này sẽ đầy gian nan, nhưng cũng biết rằng đây là cơ hội duy nhất để làm sáng tỏ một trong những vụ án bí ẩn nhất lịch sử.
“Ông Đào, cảm ơn vì những thông tin quý báu này,” Trần Nguyên nói. “Chúng tôi sẽ làm tất cả để trả lại danh dự cho Tướng quân Vô Danh.”
Đào Nghĩa nhìn theo họ khi hai người rời khỏi nhà, ánh mắt ông chứa đựng niềm hy vọng mong manh. Khi bóng dáng của Triệu Vân và Trần Nguyên khuất dần sau con đường mòn, ông chỉ biết thầm cầu nguyện cho họ thành công, để một ngày nào đó, sự thật được phơi bày, và Tướng quân Vô Danh sẽ được minh oan trước thế gian.
Nhưng Trần Nguyên và Triệu Vân biết rằng, tìm được Lý Hồng chỉ là khởi đầu của một cuộc hành trình đầy nguy hiểm. Những thế lực đen tối đứng sau vụ án này sẽ không dễ dàng từ bỏ, và họ phải chuẩn bị đối mặt với những kẻ thù nguy hiểm nhất trong cuộc đời mình.