Vụ Án Của Viên Đá Quý - Chương 2
Chương 2: Những cái chết bí ẩn
Sáng hôm sau, ánh nắng bình minh chiếu rọi xuống Khai Phong phủ, nhưng không thể xua tan được bầu không khí ảm đạm đang bao trùm nơi đây. Tiếng chuông báo tử vang lên từ biệt thự của Triệu Công Tử, và một tin tức mới lan ra nhanh chóng như lửa cháy: thêm một cái chết bí ẩn vừa xảy ra.
Tại phòng họp trong phủ Khai Phong, Bao Chửng ngồi đối diện Triển Chiêu, trước mặt họ là một tập hồ sơ về những cái chết liên quan đến viên đá quý. Gương mặt Bao Chửng lạnh lùng, ánh mắt ông không rời khỏi những dòng chữ ghi lại chi tiết về các nạn nhân.
“Triển Chiêu, hãy nói ta nghe về cái chết mới nhất,” Bao Chửng lên tiếng, giọng điệu nghiêm trọng.
“Đại nhân, đó là Lý Hùng, một người lính gác tại biệt thự của Triệu Công Tử. Anh ta được phát hiện sáng nay, chết trong căn phòng chứa viên đá quý,” Triển Chiêu trả lời. “Theo lời những người hầu, đêm qua, Lý Hùng nhận nhiệm vụ canh gác bên ngoài căn phòng. Khi sáng nay mọi người vào thay ca, họ phát hiện anh ta đã chết, khuôn mặt vẫn còn giữ nguyên sự hoảng sợ.”
“Người lính này chết trong tình trạng giống hệt như Triệu Công Tử,” Bao Chửng trầm ngâm. “Ngươi có phát hiện điều gì bất thường ở hiện trường không?”
“Không có dấu vết của bạo lực hay dấu hiệu bị đột nhập. Căn phòng hoàn toàn kín, không có cửa sổ và chỉ có một lối ra vào. Điều đáng nói là mọi vật dụng trong phòng đều nguyên vẹn, không có bất kỳ sự xáo trộn nào,” Triển Chiêu trả lời, ánh mắt đầy lo lắng.
Bao Chửng im lặng, hai bàn tay đan vào nhau, suy nghĩ sâu xa. “Hai cái chết liên tiếp mà không có dấu vết rõ ràng… Chúng ta đang đối mặt với một kẻ thù vô hình, hoặc một bí ẩn mà mắt thường không thể thấy.”
“Đại nhân, tôi nghi ngờ rằng viên đá quý này có liên quan trực tiếp đến những cái chết. Nhưng tại sao chỉ có những người canh giữ hoặc tiếp xúc với nó mới gặp nạn?” Triển Chiêu băn khoăn, ánh mắt sắc sảo nhưng cũng chứa đựng nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp.
“Đó cũng chính là điều ta muốn tìm hiểu,” Bao Chửng đáp lời. “Ngươi hãy tập hợp tất cả những người có liên quan đến viên đá này, từ những người đã từng chạm vào nó đến những người bảo vệ và người hầu trong biệt thự. Ta muốn thẩm vấn từng người một, dù chỉ là những chi tiết nhỏ nhất cũng không được bỏ qua.”
Triển Chiêu gật đầu, nhanh chóng rời đi để thực hiện nhiệm vụ. Bao Chửng nhìn theo, trong lòng ông không khỏi dậy lên sự lo lắng. Viên đá quý này mang theo một bí ẩn chết chóc mà ông chưa thể hiểu rõ. Nếu không hành động nhanh, có thể sẽ có thêm nhiều người phải bỏ mạng.
Buổi chiều hôm đó, tại một phòng thẩm vấn trong phủ Khai Phong, Bao Chửng cùng Triển Chiêu bắt đầu cuộc thẩm vấn với người hầu tên là Tiểu Lệ, một trong số ít những người từng tiếp xúc gần với viên đá quý. Tiểu Lệ bước vào phòng với vẻ mặt sợ hãi, đôi tay run rẩy khi cô cúi đầu chào Bao Chửng.
“Ngươi hãy bình tĩnh, Tiểu Lệ. Ta không ở đây để trách phạt ngươi, ta chỉ muốn biết sự thật về những gì đã xảy ra,” Bao Chửng nhẹ nhàng nói, cố gắng trấn an cô gái trẻ.
“Dạ, thưa đại nhân,” Tiểu Lệ lí nhí đáp, vẫn không dám ngẩng đầu lên. “Tôi… tôi chỉ làm theo lệnh của lão gia. Ông ấy yêu cầu tôi lau chùi viên đá quý hàng ngày, nhưng… nhưng tôi không ngờ lại xảy ra những chuyện này…”
“Ngươi có nhận thấy điều gì bất thường khi tiếp xúc với viên đá không?” Triển Chiêu hỏi, giọng điệu nghiêm túc nhưng không kém phần nhẹ nhàng.
Tiểu Lệ ngập ngừng, ánh mắt lo lắng. “Tôi… tôi không biết liệu có phải là do viên đá hay không, nhưng mỗi lần tôi chạm vào nó, tôi cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Có lần, tôi còn mơ thấy những hình ảnh kỳ lạ, như thể có ai đó đang gọi tôi từ trong bóng tối…”
Bao Chửng và Triển Chiêu trao đổi ánh mắt, cả hai đều cảm thấy lời kể của Tiểu Lệ không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Những hình ảnh đó cụ thể là gì?” Bao Chửng hỏi, giọng ông trầm ngâm.
“Thưa đại nhân, tôi thấy một ngôi đền cổ, bao quanh là rừng rậm. Trong ngôi đền, có một bức tượng lớn, và trước bức tượng đó là một ngọn lửa cháy sáng, nhưng lạ lắm, ngọn lửa ấy lại không tỏa nhiệt… Tôi còn thấy một người phụ nữ, mặc trang phục kỳ lạ, khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt đỏ như máu, đang nhìn chằm chằm vào tôi,” Tiểu Lệ run rẩy kể lại, giọng cô lạc đi vì sợ hãi.
“Ngươi có biết ngôi đền đó ở đâu không?” Triển Chiêu hỏi thêm.
Tiểu Lệ lắc đầu. “Tôi không biết… nhưng nó xuất hiện trong giấc mơ của tôi nhiều lần, như một lời cảnh báo. Và sau mỗi lần mơ, tôi luôn cảm thấy viên đá quý càng trở nên nặng nề và lạnh lẽo hơn…”
Bao Chửng nhìn thẳng vào mắt Tiểu Lệ, cân nhắc từng lời nói của cô. “Ngươi đã rất dũng cảm khi kể lại những điều này. Ta hứa sẽ làm mọi cách để bảo vệ ngươi và những người khác.”
“Đa tạ đại nhân,” Tiểu Lệ rưng rưng nước mắt, cúi đầu cảm ơn.
Khi Tiểu Lệ rời khỏi phòng, Bao Chửng quay sang Triển Chiêu. “Có vẻ như viên đá này không chỉ là một vật phẩm bình thường. Những giấc mơ của Tiểu Lệ có thể là một manh mối quan trọng. Chúng ta cần phải tìm ra ngôi đền mà cô ấy đã thấy.”
Triển Chiêu gật đầu. “Tôi sẽ điều tra tất cả các ngôi đền cổ ở vùng biên giới phía Tây, nơi viên đá được tìm thấy. Có lẽ bí ẩn này bắt nguồn từ đó.”
Bao Chửng đứng dậy, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta không thể để những cái chết bí ẩn này tiếp tục xảy ra. Ta sẽ đến gặp quan phủ để xin thêm binh lực, đề phòng những tình huống xấu nhất.”
Cuộc điều tra về viên đá quý kỳ bí càng lúc càng trở nên phức tạp và nguy hiểm. Bao Chửng và Triển Chiêu không biết rằng họ đang đối mặt với một thế lực đen tối từ quá khứ, một thứ có thể hủy diệt tất cả những ai tiếp xúc với nó.
(Còn tiếp…)