Vụ Án Của Viên Đá Quý - Chương 6
Chương 6: Bóng tối bao trùm Khai Phong
Trở lại Khai Phong phủ, bóng tối dần bao trùm khi trời chuyển về chiều. Người dân trong thành phố không thể ngừng bàn tán về những gì đang xảy ra, những câu chuyện kỳ bí về viên đá quý và những cái chết bí ẩn ngày càng lan rộng. Nỗi sợ hãi và lo lắng khiến không khí trong thành phố trở nên nặng nề, như thể có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim của mọi người.
Tại phủ Khai Phong, Bao Chửng, Triển Chiêu, và nhóm người của họ vừa trở về từ ngôi đền cổ. Sự im lặng kỳ lạ của ngôi đền, cùng với những hiện tượng kỳ bí mà họ đã chứng kiến, khiến tất cả không khỏi băn khoăn. Ngay khi bước vào phủ, họ đã triệu tập một cuộc họp khẩn với các quan lại trong thành.
“Đại nhân, ngôi đền mà chúng ta tìm thấy quả thực rất kỳ lạ. Dù không có bất kỳ dấu vết nào của con người, nhưng cảm giác như có một thế lực vô hình đang bảo vệ nó,” Triển Chiêu báo cáo lại, giọng nói vẫn còn vương chút ám ảnh từ những gì anh đã thấy.
Bao Chửng ngồi trầm ngâm một lúc, tay xoa xoa trán. “Ngôi đền đó chứa đựng những bí mật mà chúng ta chưa thể giải đáp ngay lập tức. Nhưng ta chắc chắn một điều: viên đá quý này không phải là một bảo vật bình thường. Có thể nó đã bị nguyền rủa từ ngôi đền cổ, hoặc cũng có thể nó chỉ đơn thuần là một thứ công cụ được lợi dụng để che giấu một âm mưu lớn hơn.”
“Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp, thưa đại nhân,” một quan viên khác lên tiếng. “Người dân Khai Phong đang hoảng loạn, họ tin rằng viên đá quý đang mang đến tai họa cho thành phố. Nếu chúng ta không nhanh chóng giải quyết, có thể tình hình sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt ông sáng lên sự quyết tâm. “Đúng vậy, chúng ta không thể để nỗi sợ hãi làm chủ. Ta sẽ tổ chức một cuộc điều tra toàn diện hơn, không chỉ về viên đá quý, mà còn về tất cả những người có liên quan đến nó, từ khi nó được mang về đến giờ.”
Trong khi đó, tại một góc khác của thành phố, có một bóng người âm thầm quan sát mọi diễn biến. Hắn đứng trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng dõi theo mọi hành động của Bao Chửng và Triển Chiêu. Hắn là một kẻ bí ẩn, ẩn mình sau những bí mật mà không ai biết đến.
“Chúng đã tìm thấy ngôi đền,” kẻ bí ẩn lẩm bẩm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự đe dọa. “Nhưng chúng sẽ không bao giờ hiểu được sức mạnh thực sự của viên đá. Chừng nào viên đá còn ở đây, ta sẽ không để chúng có cơ hội phá vỡ kế hoạch của ta.”
Hắn rút ra từ áo khoác một chiếc bùa kỳ lạ, trên đó khắc những ký tự cổ xưa mà chỉ có người trong giới pháp thuật mới hiểu được. Hắn nắm chặt chiếc bùa trong tay, đôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Bao Chửng, ngươi đã can thiệp quá sâu rồi,” hắn thì thầm, trước khi biến mất vào bóng tối, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Buổi tối, tại phủ Khai Phong, Bao Chửng và Triển Chiêu vẫn đang tiếp tục cuộc họp với các quan lại và binh lính thân tín. Họ phân tích những gì đã xảy ra, xem xét các báo cáo từ người dân và lính gác, cố gắng tìm ra bất kỳ manh mối nào có thể giải đáp những bí ẩn xung quanh viên đá quý.
“Chúng ta cần phải hành động quyết liệt hơn,” Bao Chửng nói, giọng ông mạnh mẽ. “Triển Chiêu, ta muốn ngươi tiếp tục theo dõi những người đã tiếp xúc với viên đá. Bất kỳ ai có dấu hiệu bất thường đều phải được điều tra kỹ lưỡng.”
“Rõ, đại nhân,” Triển Chiêu đáp. “Tôi cũng đã chuẩn bị một đội lính canh để bảo vệ ngôi đền cổ. Chúng ta không thể để kẻ nào khác tiếp cận nó mà không qua kiểm tra.”
Bao Chửng gật đầu, cảm thấy hài lòng với sự chuẩn bị của Triển Chiêu. “Tốt. Nhưng đừng quên rằng kẻ thù của chúng ta có thể không chỉ là một con người, mà còn là một thế lực vô hình. Chúng ta cần phải cẩn trọng hơn bao giờ hết.”
Cuộc họp kết thúc, nhưng Bao Chửng vẫn không thể an tâm. Ông bước ra khỏi phòng, đi dạo trong sân phủ để suy nghĩ thêm về những gì mình đã trải qua. Đêm nay, trời lại trở nên âm u, những cơn gió lạnh thổi qua, mang theo những tiếng thì thầm vô hình từ bóng tối.
“Liệu có phải ta đã bỏ qua điều gì đó?” Bao Chửng tự hỏi, đôi mắt ông nhìn ra khoảng không đen đặc trước mặt. “Một bí mật nào đó vẫn đang bị che giấu, và chúng ta chưa thể thấy rõ bức tranh toàn cảnh.”
Đêm đó, khi Bao Chửng quay trở lại phòng, ông nhận được một tin tức mới từ lính gác. Một người hầu khác trong phủ Triệu Công Tử đã bị phát hiện chết trong tình trạng kỳ lạ. Cái chết của anh ta càng làm cho sự nghi ngờ của Bao Chửng và Triển Chiêu trở nên sâu sắc hơn.
Triển Chiêu vội vàng đến hiện trường để kiểm tra. Người hầu này nằm chết trong một căn phòng tối tăm, không có dấu vết của bạo lực. Tuy nhiên, khuôn mặt anh ta đầy kinh hãi, đôi mắt mở to như đã nhìn thấy điều gì đó kinh hoàng trước khi chết.
“Lại một cái chết nữa,” Triển Chiêu lẩm bẩm, cảm giác lạnh sống lưng khi nhìn vào xác chết. “Đại nhân, có vẻ như kẻ đứng sau chuyện này đã hành động một lần nữa. Chúng ta không thể chậm trễ hơn nữa.”
Bao Chửng đứng nhìn thi thể người hầu, đôi mắt ông ánh lên sự quyết tâm. “Ta đồng ý. Chúng ta phải tăng cường điều tra và bảo vệ những người còn lại. Viên đá quý này có thể là một công cụ trong tay kẻ thù, và hắn sẽ không ngừng lại cho đến khi đạt được mục đích của mình.”
Bao Chửng và Triển Chiêu không thể biết rằng đêm nay sẽ còn nhiều biến cố xảy ra. Bóng tối không chỉ bao trùm Khai Phong phủ mà còn lấn sâu vào tâm hồn của những người trong cuộc, đẩy họ vào cuộc chiến với một thế lực đen tối mà họ chưa từng gặp phải.
Họ biết rằng cuộc chiến này sẽ không chỉ là cuộc chiến với con người, mà còn là cuộc chiến với những bí ẩn của quá khứ, và họ phải đối mặt với những thứ vượt xa tầm hiểu biết của mình.
(Còn tiếp…)