Vụ Án Của Viên Đá Quý - Chương 7
Chương 7: Kẻ thù từ quá khứ
Đêm càng về khuya, bầu trời Khai Phong phủ phủ kín mây đen, che giấu ánh trăng mờ nhạt. Trong khi đó, tại phủ Khai Phong, Bao Chửng và Triển Chiêu tiếp tục cuộc điều tra không ngừng nghỉ của mình. Những cái chết bí ẩn liên tiếp xảy ra đã khiến họ nhận ra rằng, họ đang đối mặt với một kẻ thù cực kỳ nguy hiểm, một kẻ ẩn mình trong bóng tối và lợi dụng nỗi sợ hãi để thực hiện âm mưu đen tối.
Triển Chiêu ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện với người hầu tên là Tống Đại Phúc, một trong những người cuối cùng còn sống sót sau khi tiếp xúc với viên đá quý. Gương mặt Tống Đại Phúc xanh xao, mồ hôi túa ra trên trán dù trời đang lạnh. Anh ta liên tục liếc nhìn xung quanh như thể sợ rằng có ai đó đang theo dõi.
“Ngươi không cần phải sợ, Tống Đại Phúc,” Triển Chiêu nhẹ nhàng nói, giọng anh trấn an. “Ta chỉ muốn biết những gì ngươi đã thấy và nghe kể từ khi viên đá được mang về.”
Tống Đại Phúc nuốt nước bọt, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Triển Chiêu. “Thưa đại nhân, tôi… tôi chỉ là một người hầu, không biết gì nhiều. Nhưng… nhưng có một đêm, tôi nghe thấy lão gia nói chuyện với một người lạ trong phòng kín. Giọng của người đó rất kỳ lạ, như từ một nơi xa xôi vọng lại.”
Triển Chiêu nhíu mày. “Người lạ đó là ai? Ngươi có thấy mặt hắn không?”
Tống Đại Phúc lắc đầu, đôi mắt lộ rõ sự hoảng sợ. “Không, thưa đại nhân. Tôi không dám nhìn vào. Nhưng tôi nghe thấy họ nói về viên đá, và về một lời nguyền từ ngôi đền cổ… Lão gia đã bị thuyết phục rằng viên đá có sức mạnh siêu nhiên, và người lạ đó hứa rằng sẽ giúp lão gia khai thác sức mạnh ấy…”
“Người lạ đó có nói gì thêm không?” Triển Chiêu hỏi, giọng anh cứng rắn hơn.
Tống Đại Phúc cúi đầu, giọng nói nhỏ đi như thì thầm. “Người đó nói rằng nếu lão gia làm theo những gì hắn chỉ dẫn, lão gia sẽ có thể kiểm soát sức mạnh của viên đá và trở thành người quyền lực nhất. Nhưng nếu lão gia phản bội hoặc không tuân theo, cái chết sẽ đến với lão gia và tất cả những ai liên quan đến viên đá.”
Triển Chiêu đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo. “Được rồi, Tống Đại Phúc. Ngươi đã làm tốt. Hãy về nghỉ ngơi, và đừng rời khỏi phủ Khai Phong cho đến khi chúng ta tìm ra sự thật.”
Tống Đại Phúc cúi đầu cảm ơn rồi rời đi, để lại Triển Chiêu với những suy nghĩ lẫn lộn. Anh không chậm trễ, lập tức quay về gặp Bao Chửng để báo cáo lại những gì mình vừa thu thập được.
Trong phòng làm việc của Bao Chửng, ánh đèn dầu le lói chiếu sáng những cuốn sách và tài liệu chất đầy trên bàn. Bao Chửng ngồi trầm ngâm, đôi mắt ông ánh lên sự quyết tâm không thể lay chuyển. Khi Triển Chiêu bước vào, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt chứa đầy sự mong đợi.
“Triển Chiêu, có tin tức gì mới không?” Bao Chửng hỏi, giọng ông trầm lắng.
“Đại nhân, tôi vừa thẩm vấn Tống Đại Phúc, và những gì anh ta kể lại có thể giúp chúng ta tiến gần hơn đến sự thật,” Triển Chiêu đáp, rồi kể lại toàn bộ câu chuyện mà Tống Đại Phúc đã thuật lại.
Bao Chửng nghe xong, đôi mày ông cau lại, ánh mắt trở nên sâu lắng. “Vậy là có một kẻ đã tiếp cận Triệu Công Tử, lợi dụng lòng tham và sự cả tin của ông ta để thực hiện một âm mưu đen tối. Viên đá này không chỉ đơn thuần là một bảo vật, mà còn là công cụ để điều khiển và gây ra những cái chết.”
Triển Chiêu gật đầu. “Chúng ta cần phải tìm ra danh tính của kẻ đó. Nếu hắn thực sự là người đứng sau mọi chuyện, thì hắn rất nguy hiểm. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ mục đích cuối cùng của hắn là gì.”
Bao Chửng suy nghĩ một lúc, rồi đứng dậy, đi lại trong phòng. “Có thể hắn muốn kiểm soát Khai Phong, hoặc thậm chí là cả triều đình. Viên đá quý này có thể chỉ là bước đầu trong kế hoạch lớn hơn. Chúng ta phải tìm ra hắn trước khi quá muộn.”
“Đại nhân, tôi sẽ truy tìm tất cả những kẻ lạ mặt xuất hiện trong Khai Phong trong thời gian gần đây. Chúng ta cũng cần phải cẩn trọng hơn trong việc bảo vệ viên đá quý, không để hắn có cơ hội tiếp cận nó nữa,” Triển Chiêu đề xuất, ánh mắt anh lộ rõ quyết tâm.
Bao Chửng gật đầu đồng ý. “Được, hãy hành động ngay lập tức. Còn ta sẽ nghiên cứu kỹ hơn về ngôi đền cổ và lời nguyền. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy manh mối quan trọng từ những câu chuyện xưa cũ.”
Trong những ngày tiếp theo, Triển Chiêu dồn hết tâm sức vào việc truy tìm tung tích của kẻ lạ mặt mà Tống Đại Phúc đã kể lại. Anh thẩm vấn hàng chục người, lục lọi mọi ngóc ngách của Khai Phong để tìm ra dấu vết của hắn. Nhưng dường như kẻ lạ mặt đó đã biến mất không dấu vết, như một bóng ma xuất hiện rồi tan biến trong đêm.
Trong khi đó, Bao Chửng cùng với một nhóm các học giả và thầy phong thủy nghiên cứu sâu về ngôi đền cổ, tìm kiếm bất kỳ tài liệu hoặc truyền thuyết nào liên quan đến nó. Những câu chuyện cổ xưa dần hé lộ một sự thật đáng sợ: ngôi đền từng là nơi thờ phụng một vị thần chiến tranh hung ác, bị phong ấn bởi một phù thủy quyền năng sau khi gây ra nhiều cuộc chiến đẫm máu. Viên đá quý có thể là một phần của nghi thức phong ấn, và việc mang nó ra khỏi ngôi đền có thể đã giải phóng một phần sức mạnh hắc ám của vị thần đó.
“Đại nhân, nếu những gì chúng ta tìm hiểu là đúng, thì viên đá quý này không chỉ là một bảo vật, mà còn là một phần của nghi thức phong ấn,” một học giả nói, giọng ông run rẩy. “Việc mang nó ra khỏi ngôi đền có thể đã gây ra sự mất cân bằng, giải phóng một phần sức mạnh hắc ám.”
Bao Chửng trầm ngâm, cảm nhận rõ sự nguy hiểm của tình huống. “Nếu vậy, chúng ta phải tìm cách trả lại viên đá quý về đúng chỗ của nó, hoặc tìm cách phong ấn lại sức mạnh này trước khi có thêm ai đó phải chết.”
Trong khi Bao Chửng và Triển Chiêu đang gấp rút hành động, kẻ lạ mặt trong bóng tối cũng không đứng yên. Hắn biết rằng kế hoạch của mình đang bị đe dọa, và hắn không thể để cho Bao Chửng phá hoại nó. Hắn quyết định sẽ ra tay một lần nữa, lần này là nhắm thẳng vào Bao Chửng và những người thân cận của ông.
Đêm đó, khi Bao Chửng đang nghỉ ngơi trong phòng, một cảm giác bất an bỗng trỗi dậy. Ông mở mắt ra, nhìn quanh, nhưng không thấy gì bất thường. Tuy nhiên, cảm giác đó không tan biến, mà ngày càng rõ ràng hơn.
Bao Chửng đứng dậy, khoác áo và bước ra ngoài sân. Ánh trăng mờ nhạt chiếu sáng những bông hoa trong vườn, nhưng không thể xua tan được bóng tối đen đặc xung quanh. Ông cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, như thể có ai đó đang theo dõi mình.
“Triển Chiêu?” Bao Chửng gọi nhỏ, nhưng không có tiếng đáp lại. Ông rút thanh gươm nhỏ giấu trong áo ra, bước đi cẩn trọng hơn.
Đột nhiên, từ trong bóng tối, một tiếng cười khẽ vang lên. Bao Chửng quay lại, nhưng không thấy ai. Tiếng cười đó lặp lại, lần này rõ ràng hơn, như đang vang lên từ mọi hướng.
“Ngươi là ai? Xuất hiện đi!” Bao Chửng quát lớn, giọng ông mạnh mẽ nhưng đầy cảnh giác.
Một bóng người bước ra từ bóng tối, một kẻ lạ mặt với khuôn mặt che kín bằng một chiếc khăn đen. Hắn đứng đó, đôi mắt lộ ra ánh sáng đỏ rực đầy ám ảnh, giống hệt như ánh sáng của viên đá quý.
“Bao Chửng, ngươi đã đi quá xa rồi,” kẻ lạ mặt nói, giọng hắn đầy vẻ đe dọa. “Ngươi không thể ngăn cản được kế hoạch của ta. Viên đá đó thuộc về ta, và ta sẽ lấy lại nó bằng mọi giá.”
Bao Chửng đứng thẳng, không lùi bước. “Ngươi là ai? Và ngươi muốn gì?”
Kẻ lạ mặt cười khẽ. “Ngươi không cần biết ta là ai. Chỉ cần biết rằng ta đã sống sót qua hàng thế kỷ để đạt được mục tiêu của mình. Viên đá đó là chìa khóa để ta lấy lại sức mạnh, và không ai có thể ngăn cản ta.”
Bao Chửng chĩa thanh gươm về phía kẻ lạ mặt. “Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng ta sẽ không để ngươi tiếp tục giết hại những người vô tội. Dù ngươi có là gì, ta sẽ ngăn cản ngươi.”
Kẻ lạ mặt lùi lại, ánh mắt hắn lóe lên sự căm thù. “Ngươi sẽ hối hận vì đã đối đầu với ta, Bao Chửng. Đêm nay, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá.”
Nói xong, kẻ lạ mặt biến mất vào bóng tối, để lại Bao Chửng đứng đó với vô số câu hỏi trong đầu. Ông biết rằng trận chiến sắp tới sẽ không dễ dàng, và kẻ thù lần này có thể là kẻ mạnh nhất mà ông từng đối mặt.
Bao Chửng trở về phòng, lập tức triệu tập Triển Chiêu và các lính canh. “Triển Chiêu, chúng ta đã tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện. Hắn là một kẻ có sức mạnh siêu nhiên, và hắn đang muốn lấy lại viên đá. Chúng ta phải tăng cường bảo vệ viên đá và tìm cách phong ấn sức mạnh của nó.”
Triển Chiêu gật đầu, đôi mắt anh lộ rõ sự lo lắng. “Đại nhân, tôi sẽ không để hắn làm hại ngài và bất kỳ ai khác. Chúng ta sẽ đối đầu với hắn bằng mọi cách.”
Cuộc chiến giữa Bao Chửng, Triển Chiêu và kẻ thù từ quá khứ chính thức bắt đầu. Họ biết rằng không chỉ phải đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ, mà còn phải đối mặt với những bóng tối từ quá khứ, và chỉ có sự dũng cảm và trí tuệ mới giúp họ vượt qua thử thách này.
(Còn tiếp…)