Vụ Án Của Viên Đá Quý - Chương 8
Chương 8: Trận chiến với phù thủy
Trời vừa chập tối, không khí trong thành Khai Phong trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Dù ánh đèn lồng chiếu sáng khắp các con đường, người dân vẫn cảm thấy một nỗi lo lắng vô hình đang bao trùm thành phố. Trong phủ Khai Phong, Bao Chửng và Triển Chiêu cùng các cận vệ của họ đang chuẩn bị cho một trận chiến mà họ biết sẽ không dễ dàng.
Triển Chiêu bước vào phòng của Bao Chửng, theo sau là một nhóm binh lính tinh nhuệ. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu hắt lên gương mặt cương nghị của họ, làm tăng thêm sự căng thẳng.
“Đại nhân, chúng tôi đã bố trí binh lính canh gác quanh phủ. Không ai có thể ra vào mà không qua kiểm tra,” Triển Chiêu báo cáo, giọng anh tràn đầy quyết tâm.
Bao Chửng gật đầu, đôi mắt ông ánh lên sự lo lắng nhưng cũng đầy kiên định. “Tốt lắm, Triển Chiêu. Đêm nay có thể sẽ là đêm quyết định. Kẻ thù của chúng ta không phải là người thường, hắn là một phù thủy có sức mạnh siêu nhiên. Chúng ta cần phải cảnh giác cao độ.”
Triển Chiêu nhìn Bao Chửng, nhận thấy sự nghiêm trọng trong từng lời nói của ông. “Đại nhân, nếu thực sự chúng ta đang đối mặt với một phù thủy từ quá khứ, chúng ta cần phải có một kế hoạch cụ thể. Liệu ngài có nghĩ đến việc sử dụng những bảo vật phong ấn để chống lại hắn?”
Bao Chửng trầm ngâm một lúc rồi trả lời: “Đúng vậy. Ta đã yêu cầu thầy phong thủy của triều đình chuẩn bị một số vật phẩm có thể giúp chống lại ma thuật hắc ám. Chúng ta sẽ đặt những bảo vật này xung quanh khu vực bảo vệ viên đá quý, để hạn chế sức mạnh của hắn.”
Trong khi đó, tại một góc khuất bên ngoài thành, kẻ phù thủy đứng nhìn về phía phủ Khai Phong. Ánh mắt hắn đầy căm thù, nhưng cũng ánh lên sự khát khao chiếm đoạt sức mạnh từ viên đá quý. Hắn biết rằng đêm nay sẽ là thời điểm quyết định để lấy lại viên đá, thứ mà hắn tin rằng sẽ giúp hắn trở nên bất khả chiến bại.
“Bao Chửng, ngươi đã gây trở ngại cho ta quá lâu,” hắn thì thầm, đôi mắt đỏ rực như lửa cháy. “Đêm nay, ta sẽ lấy lại những gì thuộc về ta, và không ai có thể ngăn cản được.”
Hắn rút ra chiếc bùa kỳ lạ mà trước đó đã sử dụng, rồi lẩm nhẩm những câu thần chú cổ xưa. Không khí xung quanh hắn bắt đầu rung chuyển, những tia sáng ma quái tỏa ra từ chiếc bùa, báo hiệu sự xuất hiện của một thế lực hắc ám.
Tại phủ Khai Phong, Bao Chửng và Triển Chiêu cùng các cận vệ đang tuần tra xung quanh, kiểm tra từng chi tiết nhỏ nhất để đảm bảo rằng mọi thứ đều trong tầm kiểm soát. Những bảo vật phong ấn đã được đặt ở các vị trí chiến lược, tạo thành một vòng bảo vệ quanh khu vực lưu giữ viên đá quý.
“Triển Chiêu, ngươi hãy cảnh giác cao độ,” Bao Chửng nhắc nhở. “Kẻ thù của chúng ta có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Chúng ta không được phép chủ quan.”
“Rõ, đại nhân,” Triển Chiêu đáp, ánh mắt anh lướt qua từng bóng đen bên ngoài. Anh cảm nhận được sự căng thẳng, nhưng cũng biết rằng họ đã chuẩn bị tốt nhất có thể.
Đêm dần trôi qua, không gian xung quanh phủ Khai Phong trở nên yên tĩnh đến lạ thường, như thể mọi thứ đều đang chờ đợi một cơn bão sắp đến. Đột nhiên, từ xa vang lên một tiếng động nhẹ, như một cơn gió mạnh thổi qua, khiến tất cả mọi người đều giật mình cảnh giác.
“Có chuyện gì đó không ổn,” Triển Chiêu nói, rút kiếm ra, ánh mắt anh sắc như dao cạo.
Bao Chửng đứng yên lặng, lắng nghe từng âm thanh xung quanh. “Hắn đang đến. Chuẩn bị sẵn sàng.”
Ngay lúc đó, một luồng khí lạnh buốt như băng đột ngột bao phủ khắp phủ Khai Phong. Từ bốn phía, những bóng đen bắt đầu di chuyển, như thể chúng là một phần của đêm tối. Những ngọn đèn lồng bỗng dưng tắt phụt, chỉ còn lại bóng tối dày đặc.
“Bảo vệ viên đá!” Bao Chửng ra lệnh, giọng ông vang lên mạnh mẽ. Tất cả binh lính lập tức tập trung quanh khu vực bảo vệ viên đá, tạo thành một hàng rào kiên cố.
Kẻ phù thủy từ từ xuất hiện từ trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực của hắn chiếu sáng như những ngọn đuốc ma quái. Hắn cười khẽ, tiếng cười vang vọng trong đêm tối, đầy vẻ chế giễu.
“Bao Chửng, ngươi nghĩ rằng có thể ngăn cản ta sao?” Hắn nói, giọng nói đầy ma mị. “Những bảo vật phong ấn này không thể làm gì được ta. Viên đá đó sẽ trở về với ta, và khi ta lấy lại nó, không ai trong các ngươi có thể sống sót.”
Bao Chửng không chút nao núng, ông đứng vững vàng đối diện với kẻ phù thủy. “Ngươi có thể mạnh, nhưng sự chính nghĩa và lòng can đảm của con người sẽ không bao giờ thua trước cái ác. Ta sẽ không để ngươi làm hại thêm bất kỳ ai nữa.”
“Vậy thì để ta xem, ngươi sẽ chống đỡ thế nào,” kẻ phù thủy nói, rồi hắn giơ cao chiếc bùa kỳ lạ, những tia sáng đỏ bắn ra xung quanh, tạo thành một vòng tròn ma quái bao quanh hắn.
Bất chợt, những bóng đen xung quanh bắt đầu chuyển động, tấn công vào các binh lính và Triển Chiêu. Những bóng đen này không phải là người, chúng là những linh hồn bị nguyền rủa, bị phù thủy triệu hồi từ quá khứ để phục vụ cho hắn. Chúng không có hình dạng rõ ràng, chỉ là những cơn gió lạnh buốt và ám ảnh, nhưng đủ để làm các binh lính hoảng sợ.
Triển Chiêu nhanh chóng đối đầu với những bóng đen, kiếm anh vung lên mạnh mẽ, nhưng dường như những đòn tấn công của anh không thể chạm vào chúng. “Đại nhân, chúng ta cần một kế hoạch khác! Những bóng đen này không thể bị tiêu diệt bằng vũ khí thông thường!”
Bao Chửng gật đầu, đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào kẻ phù thủy. “Triển Chiêu, hãy tập trung bảo vệ viên đá! Ta sẽ đối đầu với hắn.”
Triển Chiêu không chần chừ, anh ra lệnh cho các binh lính bảo vệ viên đá, trong khi anh và Bao Chửng cùng nhau tiến tới đối đầu với kẻ phù thủy.
Bao Chửng cầm lấy một lá bùa phong ấn trong tay, ông niệm chú và ném nó về phía kẻ phù thủy. Lá bùa phát sáng, bắn ra một luồng ánh sáng trắng tinh khiết, xua tan phần nào bóng tối xung quanh. Kẻ phù thủy hét lên đau đớn, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Ngươi khá đấy, Bao Chửng. Nhưng điều đó không đủ để ngăn cản ta!” Hắn gào lên, đôi mắt đỏ rực của hắn trở nên điên cuồng. Hắn tung ra một đợt tấn công mới, khiến luồng ánh sáng từ lá bùa của Bao Chửng dần bị áp đảo.
Triển Chiêu lao vào trận chiến, vung kiếm tấn công kẻ phù thủy. Nhưng mỗi khi kiếm của anh gần chạm đến hắn, kẻ phù thủy lại biến mất, như thể hắn là một phần của bóng tối.
“Ngươi sẽ phải trả giá cho những gì ngươi đã làm!” Triển Chiêu hét lên, không ngừng tấn công.
Kẻ phù thủy cười lớn, đôi mắt hắn ánh lên sự điên loạn. “Trả giá sao? Chính các ngươi mới là những kẻ sẽ phải trả giá. Viên đá này sẽ trở về với ta, và khi đó, ta sẽ không còn là con người nữa. Ta sẽ trở thành một vị thần, và không ai có thể cản bước ta!”
Nhưng ngay lúc đó, Bao Chửng giơ cao thanh gươm của mình, ánh mắt ông sáng lên với sự quyết tâm không thể lay chuyển. “Ngươi sai rồi. Chính ngươi mới là kẻ sẽ bị tiêu diệt. Sự chính nghĩa sẽ chiến thắng.”
Bao Chửng lao tới, đâm thẳng thanh gươm vào kẻ phù thủy. Hắn hét lên đau đớn khi thanh gươm chạm vào, luồng ánh sáng từ thanh gươm làm cơ thể hắn rung chuyển. Hắn cố gắng phản kháng, nhưng sức mạnh của Bao Chửng và Triển Chiêu quá lớn.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, kẻ phù thủy nhìn Bao Chửng với ánh mắt đầy căm thù. “Ngươi có thể chiến thắng ta, nhưng ngươi không thể phong ấn sức mạnh của viên đá. Nó sẽ quay lại, và khi đó, không ai có thể ngăn cản được.”
Nói xong, hắn biến mất trong một luồng khói đen, để lại một khoảng không trống rỗng. Các bóng đen quanh phủ Khai Phong cũng tan biến, trả lại sự yên tĩnh cho đêm tối.
Bao Chửng thở dài, đặt thanh gươm xuống. “Hắn đã bị đánh bại, nhưng ta cảm thấy rằng đây chưa phải là kết thúc. Viên đá vẫn còn đó, và chúng ta cần phải tìm cách phong ấn nó một lần nữa.”
Triển Chiêu đến gần Bao Chửng, ánh mắt anh đầy lo lắng. “Đại nhân, chúng ta đã chiến thắng đêm nay, nhưng chúng ta không thể chủ quan. Sức mạnh của viên đá vẫn còn nguyên, và kẻ phù thủy có thể quay lại bất cứ lúc nào.”
Bao Chửng gật đầu, đôi mắt ông tràn đầy suy nghĩ. “Ngươi nói đúng, Triển Chiêu. Chúng ta phải tìm cách phong ấn viên đá một lần nữa, hoặc tìm ra một phương pháp để tiêu diệt hoàn toàn sức mạnh của nó. Đêm nay chỉ là một trận chiến trong cuộc chiến dài hơn. Nhưng ta tin rằng, với lòng dũng cảm và sự quyết tâm, chúng ta sẽ vượt qua được tất cả.”
Dù đã giành được chiến thắng tạm thời, Bao Chửng và Triển Chiêu biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Những bí ẩn xung quanh viên đá quý và sức mạnh hắc ám của nó vẫn còn đó, chờ đợi họ giải mã.
(Còn tiếp…)