Vụ Án Của Viên Đá Quý - Chương 9
Chương 9: Sự thật được phơi bày
Sau trận chiến căng thẳng với kẻ phù thủy, không khí trong phủ Khai Phong tạm thời lắng xuống, nhưng lòng người vẫn chưa yên. Bao Chửng và Triển Chiêu biết rằng kẻ thù đã bị đánh bại, nhưng sức mạnh của viên đá quý vẫn là một mối đe dọa lớn. Họ cần phải tìm cách phong ấn nó hoặc tiêu diệt hoàn toàn sức mạnh hắc ám này.
Sáng hôm sau, Bao Chửng triệu tập một cuộc họp khẩn với các học giả, thầy phong thủy, và những người có kiến thức về huyền học. Tất cả ngồi quây quần trong phòng họp, không khí nghiêm trọng bao trùm khi Bao Chửng trình bày những gì đã xảy ra.
“Đêm qua, chúng ta đã đối đầu với một phù thủy có sức mạnh hắc ám. Hắn đã bị đánh bại, nhưng viên đá quý vẫn còn đó, và sức mạnh của nó chưa được kiểm soát hoàn toàn,” Bao Chửng bắt đầu, giọng ông trầm và cương nghị. “Ta cần tất cả các ngươi giúp ta tìm ra cách phong ấn hoặc tiêu diệt sức mạnh này, để không còn ai phải bỏ mạng vì nó nữa.”
Một học giả già, tên là Lý Đại Học, đứng lên phát biểu. “Thưa đại nhân, theo những gì chúng tôi đã nghiên cứu về ngôi đền cổ và viên đá, có một khả năng là viên đá này không chỉ đơn thuần là một bảo vật bị nguyền rủa. Nó có thể là một phần của một nghi thức phong ấn cổ xưa, được sử dụng để phong ấn sức mạnh của một vị thần hắc ám.”
Bao Chửng nhíu mày, lắng nghe từng lời nói. “Vị thần hắc ám này là ai? Và nghi thức phong ấn đó có gì đặc biệt?”
Lý Đại Học tiếp tục, giọng ông đầy suy tư. “Vị thần này, theo truyền thuyết, là một trong những vị thần chiến tranh cổ đại, được biết đến với sức mạnh hủy diệt và khả năng gây ra những cuộc chiến đẫm máu. Ngôi đền mà chúng ta đã tìm thấy là nơi thờ phụng vị thần này, và viên đá quý có thể là một phần của nghi thức phong ấn được thực hiện để kiểm soát sức mạnh của hắn.”
Một thầy phong thủy khác, tên là Mã Nguyên, chen vào. “Theo tôi, viên đá này là chìa khóa phong ấn, nhưng khi nó bị mang ra khỏi ngôi đền, sức mạnh hắc ám của vị thần đã dần được giải phóng. Đó là lý do tại sao những người tiếp xúc với nó đều gặp tai họa.”
“Vậy chúng ta cần phải làm gì để phong ấn lại sức mạnh này?” Triển Chiêu hỏi, ánh mắt anh chăm chú.
Mã Nguyên suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Chúng ta cần phải đưa viên đá trở lại ngôi đền cổ, và thực hiện lại nghi thức phong ấn. Nhưng lần này, nghi thức phải được thực hiện đúng cách, với sự tham gia của những người có đủ kiến thức và lòng can đảm để chống lại sức mạnh hắc ám.”
Bao Chửng gật đầu, cảm thấy rằng đây có thể là con đường duy nhất để tiêu diệt mối đe dọa. “Được, chúng ta sẽ làm theo kế hoạch này. Triển Chiêu, hãy chuẩn bị một đội người bao gồm các học giả và thầy phong thủy. Chúng ta sẽ mang viên đá trở lại ngôi đền và thực hiện nghi thức phong ấn.”
Triển Chiêu đáp: “Rõ, đại nhân. Tôi sẽ lựa chọn những người dũng cảm và có đủ kiến thức để tham gia vào nghi thức này.”
Vài ngày sau, một đoàn người nhỏ nhưng tinh nhuệ đã sẵn sàng rời khỏi Khai Phong, hướng về phía ngôi đền cổ. Họ mang theo viên đá quý được bảo vệ cẩn thận, cùng với những bảo vật phong ấn cần thiết cho nghi thức. Không khí trong đoàn đầy căng thẳng, nhưng cũng tràn đầy quyết tâm.
Trên đường đi, Bao Chửng và Triển Chiêu không ngừng trao đổi về kế hoạch và các biện pháp đối phó nếu kẻ thù xuất hiện trở lại. Họ biết rằng đây sẽ là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, nhưng cả hai đều không lùi bước.
Cuối cùng, đoàn người đã đến ngôi đền cổ. Khung cảnh xung quanh ngôi đền vẫn u ám và rùng rợn như lần trước. Những bức tường đền phủ đầy rêu xanh, và không khí lạnh lẽo như báo hiệu rằng một thứ gì đó vô hình đang hiện diện.
“Chúng ta phải cẩn thận,” Bao Chửng nói khi họ tiến vào ngôi đền. “Đây là nơi mà sức mạnh hắc ám đã từng bị phong ấn. Nếu chúng ta không cẩn thận, nó có thể trỗi dậy một lần nữa.”
Triển Chiêu gật đầu, tay anh luôn sẵn sàng rút kiếm. Các học giả và thầy phong thủy bắt đầu chuẩn bị cho nghi thức, đặt các bảo vật phong ấn tại các vị trí chiến lược quanh đền.
“Chúng ta bắt đầu thôi,” Mã Nguyên nói, giọng ông đầy nghiêm túc. “Tất cả hãy tập trung và không để bất kỳ điều gì phân tâm.”
Nghi thức phong ấn bắt đầu. Các thầy phong thủy đọc to những câu thần chú cổ xưa, từng câu từng chữ vang vọng trong không gian, như thể đang xua tan đi bóng tối đang bao trùm ngôi đền. Viên đá quý được đặt tại trung tâm của ngôi đền, tỏa ra ánh sáng đỏ rực, nhưng lần này ánh sáng đó không còn đáng sợ nữa mà dần trở nên dịu dàng hơn.
Bao Chửng đứng bên cạnh, đôi mắt ông chăm chú quan sát mọi diễn biến. Ông biết rằng đây là cơ hội duy nhất để phong ấn lại sức mạnh của viên đá, và mọi thứ phải được thực hiện hoàn hảo.
Bất chợt, một cơn gió mạnh thổi qua, làm cho ngọn lửa trong các đèn dầu bập bùng. Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, và từ sâu trong ngôi đền, một giọng nói vang lên, trầm và đầy đe dọa.
“Các ngươi nghĩ rằng có thể phong ấn ta một lần nữa sao?” Giọng nói đó vang lên, khiến tất cả mọi người đều rùng mình.
Một bóng đen khổng lồ xuất hiện trước mặt họ, đôi mắt đỏ rực của nó lóe lên sự giận dữ và hận thù. Đó là hiện thân của vị thần chiến tranh cổ đại, kẻ đã bị phong ấn trong ngôi đền này hàng thế kỷ.
“Các ngươi đã giải thoát ta, và giờ ta sẽ trừng phạt các ngươi vì tội phá vỡ sự phong ấn,” bóng đen gầm lên, rồi lao thẳng về phía viên đá quý.
“Bảo vệ viên đá!” Bao Chửng hét lớn, rút thanh gươm của mình ra.
Triển Chiêu và các binh lính lập tức đứng trước viên đá, tạo thành một hàng rào bảo vệ. Nhưng bóng đen quá mạnh mẽ, nó quét qua họ như một cơn bão, đẩy lùi tất cả mọi người.
“Đừng để hắn chạm vào viên đá!” Mã Nguyên hét lên, tay ông nắm chặt một chiếc bùa phong ấn. Ông ném chiếc bùa về phía bóng đen, nhưng nó chỉ làm chậm lại bước tiến của hắn chốc lát.
Bao Chửng lao tới, tay ông cầm lấy viên đá và nâng cao, đôi mắt ông sáng lên với sự quyết tâm. “Ngươi sẽ không thể chiếm được viên đá này! Sức mạnh của chính nghĩa sẽ tiêu diệt ngươi!”
Ông niệm to câu thần chú phong ấn cuối cùng, và ngay khi câu thần chú hoàn tất, viên đá bắt đầu phát ra một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ, xua tan bóng đen xung quanh. Bóng đen gầm lên trong đau đớn, nhưng không thể tiến gần hơn.
Cuối cùng, với sự trợ giúp của tất cả các thầy phong thủy và học giả, bóng đen bị đẩy lùi vào sâu trong ngôi đền, và cánh cửa đền bắt đầu đóng lại, phong ấn sức mạnh hắc ám một lần nữa.
Khi cánh cửa đền đóng chặt, ngôi đền trở lại sự im lặng ban đầu, nhưng lần này, không khí đã trở nên nhẹ nhàng hơn. Viên đá quý không còn phát sáng nữa, nó trở lại là một viên đá bình thường, không còn sức mạnh hủy diệt.
Bao Chửng và Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, biết rằng họ đã thành công. Viên đá quý đã được phong ấn lại, và sức mạnh hắc ám đã bị đẩy lùi.
“Đại nhân, chúng ta đã làm được,” Triển Chiêu nói, gương mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi nhưng cũng tràn đầy niềm vui.
Bao Chửng gật đầu, đôi mắt ông ánh lên sự hài lòng. “Đúng vậy, Triển Chiêu. Sự thật đã được phơi bày, và bóng tối đã bị đánh bại. Nhưng chúng ta không được phép chủ quan. Sức mạnh của hắc ám luôn tiềm ẩn đâu đó, và nhiệm vụ của chúng ta là phải luôn cảnh giác.”
Cả đoàn người rời khỏi ngôi đền cổ, mang theo niềm tự hào về chiến thắng của mình. Họ biết rằng từ nay, Khai Phong sẽ được bình yên, và những bí mật đen tối của quá khứ đã được giải mã.
Nhưng hơn hết, họ hiểu rằng sức mạnh của chính nghĩa, lòng dũng cảm và sự kiên trì sẽ luôn chiến thắng trước cái ác, dù cái ác đó có mạnh mẽ đến đâu.
(Còn tiếp…)