Vụ Án Của Viên Ngọc Trai - Chương 1
Chương 1: Viên Ngọc Trai Quý Hiếm
Trong một đêm mùa xuân êm dịu, bảo tàng lớn nhất thành phố Khai Phong trở nên lộng lẫy hơn bao giờ hết. Cuộc triển lãm trưng bày viên ngọc trai quý hiếm mang tên “Ánh Trăng Biển” đã thu hút rất nhiều người, từ các nhà sưu tập, học giả, đến những người yêu nghệ thuật. Viên ngọc trai này có kích thước lớn, màu sắc rực rỡ và huyền bí như ánh trăng, được xem là báu vật vô giá của gia đình họ Trần – một gia đình quyền quý với lịch sử lâu đời.
Người dân từ khắp nơi kéo về bảo tàng, ai cũng háo hức được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp của viên ngọc. Các quan chức cao cấp và nhân vật quan trọng cũng có mặt trong đêm khai mạc, bao gồm cả những đại gia quyền thế và những người có tầm ảnh hưởng trong giới thượng lưu.
Bao Chửng, người nổi tiếng với tài năng phá án, cũng có mặt tại buổi triển lãm. Ông mặc một bộ y phục đen đơn giản nhưng tôn lên vẻ nghiêm nghị và thông thái của mình. Bên cạnh ông là Công Tôn Sách, trợ thủ đắc lực và người bạn thân thiết.
Bao Chửng: “Công Tôn, ngươi thấy viên ngọc này thế nào?”
Công Tôn Sách nhìn viên ngọc với ánh mắt đầy kính trọng: “Thật là một tuyệt tác, đại nhân. Không chỉ vì vẻ đẹp, mà còn vì lịch sử đằng sau nó. Nghe nói viên ngọc này từng là báu vật của một vị vua cổ đại, đã trải qua bao sóng gió và đổi chủ nhiều lần trước khi thuộc về gia đình họ Trần.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt sâu thẳm dõi theo viên ngọc trong lồng kính: “Một báu vật như thế này luôn thu hút lòng tham và sự tội lỗi. Chúng ta cần phải cảnh giác.”
Đúng lúc đó, một tiếng nói đầy quyền lực vang lên từ phía sau họ.
Trần Đại Nhân, người đứng đầu gia tộc họ Trần, bước đến gần họ, mỉm cười thân thiện: “Bao Đại Nhân, không ngờ ngài cũng quan tâm đến nghệ thuật.”
Bao Chửng quay lại, đáp lại nụ cười của Trần Đại Nhân: “Nghệ thuật là sự phản ánh của tâm hồn, và đôi khi là chìa khóa giải mã những bí ẩn. Ta không thể bỏ qua một dịp như thế này.”
Trần Đại Nhân cười lớn: “Quả là lời nói của một người thông thái. Viên ngọc này đã thuộc về gia đình chúng tôi qua nhiều thế hệ, và chúng tôi tự hào được chia sẻ nó với công chúng.”
Đúng lúc đó, không gian bỗng trở nên căng thẳng khi đèn trong bảo tàng bất ngờ chập chờn rồi tắt ngúm. Mọi người bắt đầu xôn xao, tiếng bước chân dồn dập và tiếng nói chuyện vang lên khắp nơi. Bảo vệ vội vã chạy đến, cố gắng kiểm soát tình hình.
Một giọng nói hoảng hốt vang lên: “Ngọc! Viên ngọc đã biến mất!”
Khi đèn bật sáng trở lại, viên ngọc trai quý giá trong lồng kính đã biến mất một cách bí ẩn. Mọi người sững sờ, không tin vào mắt mình. Sự hoảng loạn lan rộng, còn các bảo vệ thì tức tốc đóng cửa bảo tàng để ngăn chặn bất kỳ ai rời khỏi hiện trường.
Trần Đại Nhân kinh hoàng, giọng nói run rẩy: “Không thể nào! Viên ngọc… đã bị đánh cắp!”
Bao Chửng ngay lập tức ra lệnh: “Đóng cửa bảo tàng! Không ai được rời khỏi đây! Chúng ta cần tìm ra kẻ thủ phạm ngay lập tức!”
Công Tôn Sách nhanh chóng hỗ trợ Bao Chửng trong việc tổ chức các bảo vệ kiểm tra từng khách mời. Ông trầm giọng nói với Công Tôn: “Viên ngọc này có giá trị lớn không chỉ về mặt vật chất mà còn về mặt lịch sử. Kẻ nào đánh cắp nó chắc chắn đã có kế hoạch tỉ mỉ.”
Công Tôn Sách gật đầu, tay nắm chặt chiếc quạt gấp trong tay, mắt hướng về đám đông: “Đại nhân, chúng ta cần phải tiến hành điều tra ngay. Tôi sẽ kiểm tra các camera an ninh và hệ thống đèn, có lẽ chúng ta sẽ tìm được manh mối nào đó.”
Bao Chửng không chần chừ, ra lệnh cho các thuộc hạ lập tức tìm hiểu nguyên nhân mất điện và xem xét lại toàn bộ hệ thống an ninh của bảo tàng. Cả bảo tàng như một tổ ong vỡ, ai nấy đều căng thẳng chờ đợi điều sẽ xảy ra tiếp theo. Bao Chửng biết rằng cuộc điều tra này sẽ rất phức tạp, nhưng ông quyết tâm tìm ra sự thật đằng sau vụ trộm táo tợn này.