Vụ Án Của Viên Ngọc Trai - Chương 2
Chương 2: Vụ Giết Người Đầu Tiên
Khi bảo tàng đang trong tình trạng hỗn loạn, Bao Chửng và Công Tôn Sách đã nhanh chóng chia nhau thực hiện nhiệm vụ. Công Tôn Sách đến phòng điều khiển an ninh để xem xét lại camera, trong khi Bao Chửng trực tiếp chỉ huy các bảo vệ kiểm tra từng ngóc ngách trong bảo tàng.
Bao Chửng: “Chúng ta không có nhiều thời gian. Mọi người phải hành động nhanh chóng và cẩn trọng. Đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”
Các bảo vệ nghe lệnh, bắt đầu lùng sục từng góc tối, từng phòng triển lãm, hy vọng tìm ra dấu vết của kẻ trộm. Đèn trong bảo tàng đã được khôi phục, nhưng không khí vẫn nặng nề, căng thẳng.
Tại phòng điều khiển, Công Tôn Sách cẩn thận xem lại từng khung hình từ các camera an ninh. Đột nhiên, anh phát hiện một điều bất thường.
Công Tôn Sách: “Chuyện này… tại sao đoạn băng từ camera lại bị gián đoạn đúng lúc đèn tắt?”
Anh ngừng lại, trầm tư suy nghĩ, rồi nhanh chóng gọi điện cho Bao Chửng để báo cáo.
Công Tôn Sách (qua điện thoại): “Đại nhân, tôi đã phát hiện một điều kỳ lạ. Camera an ninh bị gián đoạn ngay khi đèn tắt. Có vẻ như đây là một kế hoạch đã được dàn dựng từ trước.”
Bao Chửng (trầm giọng): “Điều đó có nghĩa là kẻ trộm đã có sự chuẩn bị từ trước. Có thể là một người trong cuộc, hoặc có kẻ thông đồng với người bên trong. Tiếp tục kiểm tra, có lẽ chúng ta sẽ tìm được manh mối gì đó.”
Trong lúc đó, một tiếng hét vang lên từ phía khu vực văn phòng bảo tàng. Bao Chửng và Công Tôn Sách ngay lập tức chạy đến. Trước mắt họ là cảnh tượng kinh hoàng: một nhân viên bảo tàng nằm bất động trên sàn, máu chảy loang lổ.
Công Tôn Sách cúi xuống kiểm tra mạch đập, lắc đầu: “Anh ta đã chết. Bị đâm từ phía sau.”
Bao Chửng quan sát xung quanh, ánh mắt sắc bén: “Không có dấu hiệu của sự vật lộn. Có lẽ kẻ sát nhân đã bất ngờ tấn công. Người này có thể đã thấy hoặc biết điều gì đó quan trọng.”
Bao Chửng nhìn quanh căn phòng, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào. Ông chú ý đến một chiếc ghế bị lật đổ gần đó và một vài mảnh giấy rơi rớt xung quanh.
Bao Chửng: “Chúng ta cần kiểm tra kỹ lưỡng căn phòng này. Kẻ giết người có thể đã để lại dấu vết nào đó.”
Công Tôn Sách đứng dậy, đôi mắt lóe lên một tia sáng khi nhìn thấy một dấu vết nhỏ trên tường, gần cửa ra vào. Đó là một mảnh giấy nhỏ bị rách, dường như bị bỏ lại trong lúc vội vàng.
Công Tôn Sách: “Đại nhân, hãy xem này.”
Bao Chửng bước đến gần, cẩn thận nhặt mảnh giấy lên. Trên đó có một ký hiệu kỳ lạ, như một biểu tượng cổ xưa mà ông chưa từng thấy trước đây.
Bao Chửng: “Đây có thể là manh mối. Ký hiệu này có thể dẫn chúng ta đến kẻ đứng sau tất cả.”
Công Tôn Sách: “Có thể đây là một loại mật mã hoặc biểu tượng của một tổ chức nào đó. Tôi sẽ nghiên cứu thêm về nó.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi mảnh giấy. Ông biết rằng vụ án này không chỉ đơn giản là một vụ trộm viên ngọc trai, mà còn liên quan đến một âm mưu lớn hơn nhiều. Kẻ đứng sau chắc chắn rất cẩn trọng và nguy hiểm, và việc giết người nhân viên này chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của chúng.
Khi đêm dần trôi qua, Bao Chửng và Công Tôn Sách tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ. Họ biết rằng thời gian không còn nhiều, và mỗi phút trôi qua đều có thể là cơ hội để kẻ thủ ác thoát khỏi vòng vây của pháp luật.
Bao Chửng: “Chúng ta cần phải nhanh chóng điều tra sâu hơn. Sáng mai, ta sẽ triệu tập tất cả những người có liên quan đến bảo tàng này, từ nhân viên đến khách mời. Không được để kẻ thủ ác có cơ hội trốn thoát.”
Công Tôn Sách gật đầu đồng tình, đôi mắt kiên định. Cả hai đều biết rằng cuộc điều tra này sẽ còn rất nhiều khó khăn phía trước, nhưng họ sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để đưa kẻ thủ ác ra ánh sáng và lấy lại viên ngọc trai quý giá.
Khi ánh sáng ban mai bắt đầu len lỏi qua khung cửa sổ, một ngày mới bắt đầu, nhưng bóng tối của sự thật vẫn còn lẩn khuất đâu đó, chờ đợi được khám phá.