Vụ Án : Kẻ giả mạo - Chương 1
Chương 1: Xuyên Không Về Thời Đường
Sau một ngày làm việc căng thẳng tại văn phòng luật, Tiểu Bảo quyết định dạo bước qua những con phố nhộn nhịp để thư giãn. Đôi chân anh dẫn đến một hiệu sách cũ nhỏ nằm khuất trong một góc phố. Ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cánh cửa gỗ cũ kỹ mời gọi anh vào khám phá. Bước qua ngưỡng cửa, mùi giấy ố vàng pha chút bụi mốc khiến Tiểu Bảo cảm thấy mình như đang bước vào một thế giới khác.
Khi đang lướt mắt qua các kệ sách, một cuốn sách dày với bìa da sờn cũ khiến anh chú ý. Cuốn sách không có tựa đề, chỉ có vài ký tự lạ khắc trên bìa. “Cuốn sách này thật lạ,” Tiểu Bảo lẩm bẩm rồi cầm lên. Ông chủ tiệm sách từ phía sau bước tới, ánh mắt dò xét.
“Cuốn sách này đã ở đây lâu lắm rồi, nhưng chưa ai mua. Nếu cậu muốn, nó là của cậu với giá rẻ thôi,” ông chủ tiệm nói với giọng khàn khàn.
Tiểu Bảo mỉm cười, trả tiền rồi rời đi. Về đến nhà, sau khi tắm rửa và ăn uống, anh quyết định lật vài trang cuốn sách xem thử. Ngay khi mở ra, những trang giấy vàng úa hiện lên những dòng chữ cổ bí ẩn. Mặc dù không hiểu ngôn ngữ này, nhưng ánh mắt anh cứ bị cuốn vào từng dòng, từng chữ như thể có một sức hút vô hình.
Đột nhiên, ánh sáng trắng chói lòa từ cuốn sách phát ra, bao trùm lấy Tiểu Bảo. Anh cố nhắm mắt lại, nhưng ánh sáng quá mạnh mẽ khiến anh mất dần ý thức.
Khi mở mắt ra lần nữa, Tiểu Bảo thấy mình đang nằm trên mặt đất cứng. Quần áo anh rách rưới, thân thể anh cảm thấy mệt mỏi như vừa trải qua một chuyến đi dài. Anh đứng dậy, nhìn xung quanh, thấy mình đang ở giữa một cánh đồng rộng lớn, xa xa là một ngôi làng cổ kính với những căn nhà mái ngói đỏ.
“Đây là đâu?” Tiểu Bảo tự hỏi, đưa tay xoa xoa trán. Trí óc anh quay cuồng, cố gắng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh nhớ lại ánh sáng chói lòa từ cuốn sách, rồi mọi thứ trở nên mơ hồ.
Chầm chậm bước về phía ngôi làng, Tiểu Bảo nhận thấy trang phục của mọi người xung quanh khác biệt hoàn toàn so với những gì anh quen thuộc. Tất cả họ đều mặc những bộ trang phục truyền thống, kiểu dáng cổ xưa mà anh chỉ thấy trong sách lịch sử. Bất giác, một suy nghĩ lóe lên trong đầu: “Mình đã xuyên không?”
Bước chân vào làng, Tiểu Bảo thấy không khí nơi đây trầm lắng, người dân cúi đầu, lo lắng, ít ai dám cất tiếng nói. Gương mặt ai nấy đều mang vẻ căng thẳng và sợ hãi. Anh tiến đến một nhóm người đang tụ tập ở góc chợ, tò mò hỏi:
“Xin lỗi, đây là đâu vậy?”
Một người đàn ông lớn tuổi nhìn Tiểu Bảo từ đầu đến chân, ánh mắt nghi hoặc. “Cậu đến từ đâu mà không biết đây là làng Dương Gia, thuộc huyện Trương Đại?” Ông ta hỏi lại, giọng thận trọng.
“À… tôi đến từ rất xa,” Tiểu Bảo lúng túng trả lời. “Vậy… có chuyện gì mà mọi người có vẻ lo lắng thế?”
Người đàn ông thở dài, liếc nhìn xung quanh trước khi hạ giọng. “Quan huyện Trương Đại là một kẻ tham lam và tàn ác. Hắn đã áp bức dân lành suốt nhiều năm nay. Mỗi lần có chuyện gì xảy ra, người dân đều bị hắn đổ tội. Nhiều người vô tội đã bị bắt giữ và xử tử chỉ vì hắn muốn chiếm đoạt tài sản hoặc tìm cách hãm hại.”
“Nhưng không ai dám đứng lên chống lại hắn sao?” Tiểu Bảo hỏi, lòng dậy lên sự phẫn nộ.
“Chúng tôi đều là thường dân nghèo khổ, không ai dám chống đối hắn. Kẻ nào lên tiếng đều không có kết cục tốt đẹp…” Ông cụ đáp, giọng nói trầm xuống. “Cách đây vài ngày, một người nông dân tên Lý Hạo bị bắt với tội danh phản nghịch. Nhưng ai trong làng này cũng biết rằng Lý Hạo là người lương thiện, không đời nào hắn làm phản. Tất cả chỉ là trò bày đặt của Trương Đại.”
Tiểu Bảo cau mày. “Một vụ án oan?”
“Phải… nhưng ai có thể làm gì? Chúng tôi chỉ biết chịu đựng.” Ông cụ cúi đầu, nét mặt tuyệt vọng.
Tiểu Bảo im lặng trong giây lát, lòng ngổn ngang. Bằng kinh nghiệm và khả năng của một luật sư, anh có thể nhận ra ngay rằng đây là một vụ án có khuất tất. “Lý Hạo bị bắt vì tội gì cụ thể?” Anh hỏi.
“Người ta nói rằng hắn bị cáo buộc gửi thư liên lạc với quân phản loạn. Nhưng tất cả chỉ là những lời bịa đặt.”
Tiểu Bảo ngẫm nghĩ. “Tôi muốn giúp,” anh bất ngờ nói, quyết định bất ngờ nảy ra trong đầu. “Tôi sẽ điều tra vụ án này.”
Ông cụ nhìn anh ngạc nhiên, đôi mắt ánh lên tia hy vọng mong manh. “Cậu… cậu thực sự muốn đối đầu với quan huyện sao? Điều đó rất nguy hiểm.”
“Phải, nhưng tôi không thể đứng nhìn sự bất công diễn ra trước mắt mà không làm gì.” Tiểu Bảo đáp lại, ánh mắt kiên định.
Người đàn ông lớn tuổi khẽ gật đầu, như không tin vào những gì mình đang nghe. “Nếu cậu thực sự quyết tâm, cậu phải nhanh chóng. Lý Hạo sẽ bị xử tử trong vài ngày tới.”
Tiểu Bảo cảm nhận được gánh nặng trách nhiệm đè nặng trên vai mình. Dù chưa hiểu rõ tình hình, nhưng anh biết rằng mình phải hành động nhanh chóng. Nếu thực sự có bằng chứng giả mạo, anh cần tìm ra nó trước khi quá muộn.
“Được, tôi sẽ bắt đầu ngay. Chúng ta không còn nhiều thời gian.” Tiểu Bảo nói, ánh mắt nhìn xa xăm về phía nhà lao, nơi Lý Hạo đang bị giam giữ. Một cuộc chiến mới bắt đầu, không chỉ giữa Tiểu Bảo và thời gian, mà còn với cả hệ thống quyền lực thối nát của quan huyện Trương Đại.
Chuyến hành trình bất đắc dĩ của Tiểu Bảo tại thời Đường chính thức bắt đầu.